Chương 82: Bánh Bò Hấp (2)
Chương 82: Bánh Bò Hấp (2)Chương 82: Bánh Bò Hấp (2)
Trịnh Nguyệt Phân rốt cuộc cũng có người đáp lại như ý muốn, lập tức như tìm được tri kỷ.
"Hơn nữa, một cái áo yếm cho một trẻ con tốn bao nhiêu chứ? Chị ta liền từ chối, rõ là không muốn làm cho Thạch Đầu."
Trương Ngọc Lan một bên mang giày, một bên nói: "Vậy sau này em phải đề phòng một chút, phía anh cả của em, một tháng tiền lương được sáu mươi hai đồng, trước kia anh cả em tiền lương đều đưa cho mẹ chồng, bây giờ cậu ta cưới vợ, mà vợ lại là một người như thế, anh cả em chắc là sẽ đưa tiền lại cho vợ đúng chứ? Nhưng mà mẹ chồng em cũng sẽ mủi lòng, em và Đông Hà không phải sẽ chịu thua thiệt sao?”
Lời của Trương Ngọc Lan giống như khai sáng cho Trịnh Nguyệt Phân.
"Chị Lan, chị không nói, em cũng không nhớ tới điều đó, tiền lương của anh cả được phát vào hai mươi mỗi tháng, hôm nay là mười một, còn chín ngày nữa là sẽ được phát lương."
Phải nói cuộc sống của Triệu gia tốt lên, cũng đều là nhờ Triệu Đông Lâm, Trịnh Nguyệt Phân kết hôn nhiêu năm như vậy vẫn chưa nghĩ đến việc ra riêng, cũng bởi vì tiền lương của Triệu Đông Lâm, đều do mẹ chồng quản lý.
"Hẳn là sẽ không đâu, mẹ chồng em chắc chắn sẽ không đồng ý."
Trước chị dâu Uông Mai, cũng không thấy anh cả đưa tiền cho cô quản lý.
"Đàn ông mà, không ở cùng nhau thì sẽ không biết vợ tốt xấu như thế nào, nhưng đẳng này lại ở chung mỗi ngày, lại là một cô vợ nhỏ hơn mình bảy tám tuổi, dáng vẻ xinh đẹp, có thể không động lòng sao?"
Trương Ngọc Lan nói như vậy, Trịnh Nguyệt Phân liên nhớ tới gương mặt đó của Đổng Giai Tuệ, vừa trắng lại vừa nhỏ, bàn tay cũng nhỏ, quả thật rất thu hút người, mấu chốt là anh cả dường như cũng rất hài lòng với người vợ này, ban đầu còn chính là anh cả tự xem mắt, tự muốn cưới về.
Điều mà Trương Ngọc Lan nhắc tới, Trịnh Nguyệt Phân bắt đầu để ý tới chuyện này, trước chỉ cần cầm tiền lương, mẹ chồng sẽ thuận đường mua khoảng hai cân thịt, chỉ cần ở nhà là cô ta có thể biết trong nhà có thịt hay không.
Buổi chiều cả nhà đi làm, vẫn chỉ có Đổng Giai Tuệ ở nhà chăm sóc Anh Bảo.
"Buổi tối lùa gà vào chuồng, rồi con làm cơm tối."
Trương Xảo Nhi chỉ nói như vậy rồi rời đi.
"Anh Bảo, lại chỉ có hai chúng ta ở nhà, tối hôm nay con muốn ăn gì, hay cô làm bánh bò cho con ăn nha?”
Nếu Trương Xảo Nhi đã giao việc làm cơm hằng ngày cho cô, mới vừa vào cửa, Đổng Giai Tuệ cũng muốn làm tốt hai bữa cơm, cũng là xem xét tay nghê.
Làm bánh bò so với làm màn thầu cuộn cũng dễ hơn, các bước làm cũng đơn giản, bước đầu chính là trộn bột bắp cùng với bột mỳ, sau đó cho thêm men cùng với đường nâu, cuối cùng là trộn với nước ấm.
Sau khi cho bột nghỉ, lót một miếng vải thưa lên vỉ hấp, thoa dầu lên khu vực có thể tiếp xúc với bột, dùng đũa lấy bột cho vào vỉ hấp, thoa nước hoặc chút dầu lên tay để không dính bột vào tay, đậy nắp lại bắt đầu lên men.
Thời gian lên men còn phụ thuộc vào nhiệt độ, mùa hè thì ngắn hơn một chút, mùa đông thì dài hơn một chút, chờ đến khi bột nở đến gấp đôi ban đầu thì coi như thành công.
Lúc này chuẩn bị táo khô cùng với các loại kẹo trái cây khô rắc lên trên, nhưng Giai Tuệ mới vừa về nhà, không biết Triệu gia có những thứ này hay không, cộng thêm lúc này trộn bột cô cũng cho nhiều đường hơn một chút, hôm nay cô cũng sẽ không cho thêm những thứ này.
Khi giai đoạn chuẩn bị kết thúc, tiếp theo là cho bột vào vỉ hấp, lúc hấp thì lấy một mảnh vải thưa che lại, phòng để hơi nước nhỏ vào.
Căn cứ vào kinh nghiệm của Đổng Giai Tuệ, hấp cỡ bánh này, thì hai mươi phút là đủ rồi.
Sau khi hấp xong phải lập tức mở nắp, đợi nhiệt độ hạ xuống thì nhẹ nhàng lấy miếng vải thưa ra, lắc khay hấp nhẹ vài lần, rồi úp ngược bánh lên tấm thớt.
Đổng Giai Tuệ lấy một miếng bánh bằng một đốt tay nếm thử, mùi vị ngọt ngào, xốp không dính răng.
"Anh Bảo, con nếm thử xem một chút, ăn rất ngon."
Đổng Giai Tuệ cắt một miếng bánh nhỏ đưa cho Anh Bảo, đưa đến trước miệng cô bé thổi thổi, chờ cô bé nhai xong cười hỏi: "Anh Bảo, bánh bò có ngon không?"
Anh Bảo vừa ăn vừa gật đầu, con nít vốn thích đồ ngọt, bánh bò thêm đường nâu, vị ngọt của đường nâu cùng với mùi thơm của bột bắp hòa với nhau, mềm mềm, trẻ con cũng bất giác mà thích ăn.
"Vậy con muốn ăn không?"
Anh Bảo gật đầu một cái.
"Đứa bé đáng yêu."
Đổng Giai Tuệ véo nhẹ khuôn mặt nhỏ bé của Anh Bảo, cảm thán da của trẻ con thật thích, sờ rất mịn màng, giống như đậu hũ non vậy.
Đến cái tuổi này của cô, cho dù có chăm sóc kĩ hơn cũng không có cảm giác mềm mịn giống như mấy đứa bé nhỏ nhắn như vậy.
"Đây, cho con một miếng, con ngồi chỗ nào từ từ ăn, để cô đi làm cơm tối, được không?”
Anh Bảo vâng lời gật đầu, một mình ngồi lên băng ghế, ngoan ngoãn, giống như con thỏ nhỏ vậy, gặm từng miếng từng miếng bánh.