Chương 88: Về Nhà Mẹ Đẻ (1)
Chương 88: Về Nhà Mẹ Đẻ (1)Chương 88: Về Nhà Mẹ Đẻ (1)
Đinh Hòe Sơn, bốn mươi tuổi, là một người đàn ông mạnh mẽ với cái đầu đã được cắt ngắn, từ lúc còn trẻ ông ta đã có rất nhiều ý tưởng đặc biệt, mấy năm trước sau khi cạnh tranh lên làm đội trưởng, vì đội đã có rất nhiêu cống hiến, cuối năm tiền mặt chia hoa hồng thật sự nhiều hơn thực thu.
Vai vế của Trương Xảo Nhi lớn, Đinh Hòe Sơn gặp bà ấy còn phải gọi là thím. Trong bọn họ còn có tâng quan hệ gia đình khác, mẹ của Đinh Hòe Sơn lúc còn trẻ là vợ bé của cha Xảo Nhị, sau giải phóng mới kết hôn với cha của Đinh Hòe Sơn.
"Hiện tại trong đội của tôi cũng không có việc gì nhàn hạ, nếu không sẽ để cho cô ấy vào kho hàng làm người giữ kho?"
Trong đội việc dễ dàng thoải mái nhất chính là người chấm điểm và kế toán, nhưng hai cái này lại có người làm cả, ông ta làm đội trưởng nhưng cũng không thể đuổi người không đúng quy định được, bên trong đội đều là người có quan hệ thân thích cả.
Về phần người giữ kho này, trước đó là con của Đinh Hòe Sơn là Đinh Chí Dũng đảm nhiệm, bởi vì Đinh Chí Dũng là người lái máy kéo trong đội, cho nên chìa khóa kho hàng để lại cho anh ta bảo quản.
Để cho Đồng Giai Tuệ đi làm người giữ kho, vừa không xâm phạm đến lợi ích người khác, vừa có thể trọn vẹn tình nghĩa với Trương Xảo Nhi, Đinh Hòe Sơn suy nghĩ một đêm mới nghĩ ra được ý tưởng này.
Yêu cầu của Trương Xảo Nhi chỉ là "giữ cái bát không hạ xuống” là được, sau khi nhận được lời chấp nhận bà ấy rất hài lòng.
"Được, vậy thì đi đến kho hàng, ngày mai con bé sẽ quay lại, ngày mốt tôi sẽ để cho con bé tìm cậu lấy chìa khóa."
"Người thím này đối xử với con dâu mới thật tốt, cố ý tìm một công việc dễ dàng cho cô, không phải là người con dâu này đã ly dị, không thể sinh con sao, làm sao còn đối xử với cô tốt như vậy?"
Con dâu lớn của Trương Hòe Sơn, vừa lải nhải nói chuyện với chông vừa trộn cây rau dại.
"Làm sao tôi biết được, đoán chừng là do ánh mắt có duyên thôi, hoặc là nể mặt Đông Lâm."
"Quả thực, nếu không phải Đông Lâm, nhà bọn họ làm sao có thể sống những ngày tốt đẹp như vậy, cô con dâu này do chính Đông Lâm lựa chọn, cho nên đối xử với cô ấy tốt hơn một chút cũng là bình thường."
Nhà họ Triệu trước kia cũng không quá nổi bật ở trong thôn, chỉ là sau khi Đông Lâm đi bộ đội mới dân dần trở thành một gia đình khá giả trong làng.
*x**
Kết hôn được ngày thứ ba, con dâu mới trở về nhà, từ sáng sớm Trương Xảo Nhi đã giúp chuẩn bị lễ vật để trở về, một con gà mái, của nhà mình nuôi, năm cân thịt heo, buổi sáng đã bị xẻ thịt ở cửa thôn, ngoài ra còn có hai mươi quả trứng gà, một bịch bánh mì bơ, quả thực rất phong phú.
"Mẹ, con gà mái mẹ này con không mang, để ở nhà còn có thể đẻ trứng nữa."
Giá trị của một con gà mái mẹ không thể dùng thịt để cân đo được, đây chính là con gà mái chiều nào cũng lấy trứng, trứng gà năm xu một quả, nếu tính như vậy thì giá trị của con gà này sẽ rất cao.
"Không cần, con mang đi, mẹ đã giữ lại một con để đẻ trứng, Minh nhi đi ấp gà con ở ngay nhà thím Mộc. Mẹ thấy năm nay công xã không quản lý cái này, lần này chuẩn bị ấp thêm mấy quả trứng mang về nuôi."
Mấy năm trước kiểm tra rất nghiêm, mọi nhà không được phép nuôi thêm gà, năm nay cấp trên nới lỏng chính sách, công xã cũng không ai thường xuyên xuống tận nhà để xem nhà nào không tuân theo chính sách, Trương Xảo Nhi lúc này mới có can đảm chuẩn bị nuôi tám đến mười con gà. "Vậy... Cám ơn mẹ.”
Nếu bà ấy thật lòng muốn cho, Đổng Giai Tuệ cũng không từ chối, lễ lại mặt có hào phóng hay không liên quan trực tiếp đến địa vị của cô trong gia đình chồng, lễ vật mang từ nhà mẹ chồng về càng nhiều thì cuộc sống sau này của cô sau khi cưới càng yên tâm hơn.
"Chao ôi, người một nhà cám ơn cái gì, khi trở vê nhớ chăm sóc tốt cho ba mẹ con, còn có anh con, chị dâu con, để cho bọn họ có thời gian tới nhà chơi một lát."
Đổng Giai Tuệ cười đồng ý.
Đổng Giai Tuệ về nhà mẹ muốn mang Hắc Đản và Anh Bảo đi cùng, khi hỏi ý kiến Hắc Đản, cậu bé có vẻ không muốn đi lắm.
Triệu Đông Lâm đưa Hắc Đản vào trong phòng nói chuyện.
"Tại sao con không muốn đi, ba và mẹ kết hôn rồi, đây chính là mẹ của con, nhà mẹ của mẹ cũng chính là nhà bà ngoại của con."
Đã ba ngày trôi qua, Triệu Đông Lâm cho rằng mình và Đổng Giai Tuệ đã cho Hắc Đản đủ sự nhãn nại.
Nước mắt Hắc Đản tí tách rơi xuống, cậu bé lấy mu bàn tay lau nước mắt.
Triệu Đông Lâm cau mày thở dài, đưa tay kéo Hắc Đản đến bên cạnh mình, móc một cái khăn từ trong túi ra giúp Hắc Đản lau sạch khuôn mặt nhỏ.
"Con khóc cái gì chứ ? Cha một lời cũng không mắng, hai lời cũng không đánh con, chỉ là muốn nói với con vài câu mà thôi."