Chương 95: Phải Làm Sao Bây Giờ (1)
Chương 95: Phải Làm Sao Bây Giờ (1)Chương 95: Phải Làm Sao Bây Giờ (1)
Lời nói của Hắc Đản vào sáng sớm hôm nay đã khiến cho Triệu Đông Lâm sinh ra bất mãn đối với người em dâu này, sau khi trở vê còn nghe Mỹ Hương nói mẹ và em dâu gây gổ, điều này khiến Triệu Đông Lâm càng không hài lòng hơn.
Anh là một người hiếu thuận, là người coi trọng gia đình và có tinh thần trách nhiệm cao, nếu không thì anh ấy sẽ không từ bỏ cơ hội được thăng chức trong quân đội và lựa chọn trở về quê hương, chỉ để chăm sóc cha mẹ già và đứa con nhỏ của mình.
Anh không thể nhịn nổi việc mẹ mình chịu oan ức, hơn nữa, chuyện này còn có liên quan đến vợ của mình, nói cách khác, Trịnh Nguyệt Phân đã đã xúc phạm đến hai người phụ nữ mà Triệu Đông Lâm quan tâm nhất.
Anh không nói lời nào, Đổng Giai Tuệ cũng không biết anh nghĩ như thế nào, có lẽ khi bọn họ trở về nên đi xem Trương Xảo Nhi một ít, vì vậy, Đổng Giai Tuệ mới nói với Triệu Đông Lâm: "Em đi xem mẹ thế nào?"
Triệu Đông Lâm ừ một tiếng đồng ý.
Đây là lần đầu tiên Đổng Giai Tuệ vào phòng mẹ chồng, nó khá rộng rãi và có đầy đủ đồ đạc cần thiết, chỉ là trông khá cũ, đều lớn tuổi hơn vẻ bề ngoài.
Trong phòng đựng rất nhiều đồ, trong góc có rương gỗ để các loại bình gốm, dùng để đựng đồ.
"Mẹ, mẹ thấy thế nào rồi, nghe Mỹ Hương nói cả ngày hôm nay mẹ không ăn ít cơm nào, không ăn cơm là không được đâu, con đi nấu gì cho mẹ ăn nhé?"
Một ngày không nhìn thấy, sắc mặt của Trương Xảo Nhi hốc hác hơn nhiều, Đổng Giai Tuệ đi vào xem thế nào, nhìn thấy bà ấy như vậy cũng lộ ra vẻ lo lắng.
Trương Xảo Nhi vốn đã nhắm mắt, Đổng Giai Tuệ đi vào bà mới mở mắt, vẻ mặt của Đổng Giai Tuệ chỉ xuất hiện vài giây ngắn ngủi nhưng không thoát khỏi ánh mắt của Trương Xảo Nhi.
Nhìn thấy con dâu Cả không giống như giả vờ quan tâm, trái tim vốn bị tổn thương do con dâu thứ hai của Trương Xảo Nhi cũng được an ủi phần nào.
Bà ấy thở dài, vẫy tay với Đổng Giai Tuệ.
"Con không phải lo lắng, mẹ thật sự không có cảm giác ngon miệng, hiện tại ăn cái gì cũng ăn không vào."
Đổng Giai Tuệ ngồi xuống bên cạnh giường, cô cúi đầu, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.
"Mẹ, con đã nghe hết chuyện rồi, Nguyệt Phân bởi vì chuyện của con nên mới có ý kiến với mẹ, con vừa mới gả tới được ba ngày, còn chưa làm được gì giúp đỡ gia đình mình mà chỉ khiến mẹ loạn thêm."
Cô rất biết ơn sự tính toán của Trương Xảo Nhị, nói thật, chính bản thân cô cũng cảm thấy sợ hãi khi phải đi làm ruộng, trước khi xuyên qua cô chưa từng làm việc gì của nhà nông, khi còn bé rau hẹ với tỏi cô còn còn không phân biệt được.
Biết ơn thì biết ơn, phần lòng tốt này cô nhận, cô sẽ không giả mù sa mưa từ chối, giống như không cần mất công phải nhường lại cho em dâu các thứ.
Cô không phải Thánh mẫu, không theo đuổi sự tận tụy vị tha, cô tài giỏi, và cô không yêu cầu mọi người nói tốt về cô.
Nhiều khi, mặc dù cô thể hiện ra mình vui vẻ giúp đỡ người khác, vui vẻ nhượng bộ, nhưng đây chẳng qua chỉ là một loại xây dựng hình tượng, trong nội tâm cô là một người có tư tưởng ích kỷ, cũng là căn bệnh chung của nhiều cô gái của thế kỷ hai mốt.
Cô hiền lành, cô dịu dàng nhưng thực ra đều chỉ vì bản thân mình, cô chỉ không muốn người khác nghĩ rằng mình không tử tế hay hiền lành, chỉ cần liên quan đến lợi ích cá nhân, thì không cần do dự, nhất định phải lựa chọn điều kiện có lợi cho bản thân mình nhất. Cho nên, việc làm người giữ kho, dù thế nào đi nữa thì cô cũng sẽ không chắp tay nhường nó cho người khác.
"Không phải chuyện của con, người em dâu này của con, dẫu cho nhìn thấy lớn hơn con vài tuổi, nhưng đầu óc lại không sáng suốt, thật đúng là làm người khác tức chết."
Ở trong thôn có vài gia đình, con trai sau khi kết hôn xong thì ra ở riêng, có vài gia đình thì vẫn sống chung với nhau, sống riêng thì cũng có chỗ tốt, ít mâu thuẫn xung đột, tuy nhiên sống riêng cũng không có chỗ tốt, gia đình vẫn nên đồng tâm hiệp lực để có cuộc sống tốt đẹp hơn.
Nhưng giữa người với người, việc va chạm là khó tránh khỏi, đầu lưỡi và răng còn đánh nhau, huống chi mỗi người đều có ý kiến khác nhau.
Sở dĩ nhà họ Triệu không bị tách ra, một là do Triệu Đông Lâm suốt ngày đi bộ đội, hai là vợ chồng già chỉ có hai người con trai, chứ không phải năm sáu người ở với nhau lại quá đông đúc.
Nhiều năm trôi qua, không ai nghĩ rằng, Triệu Đông Lâm sẽ ly hôn với Uông Mai, rồi sau này từ khi Triệu Đông Lâm từ bộ đội trở về, lại cưới một cô dâu khác, mâu thuẫn đột nhiên trở nên nhiều hơn.
Trương Xảo Nhi nằm trên giường một lúc, vẫn đang suy nghĩ sau này cái nhà này nên đi như thế nào.
Cô con dâu thứ hai đã bộc lộ sự không hài lòng với gia đình anh Cả, để tránh tình trạng anh em cãi vã, cái nhà này nên phân chia thì thích hợp hơn, tuy nhiên với tư cách là một người mẹ, bà ấy mong rằng mỗi đứa con của mình đều sống tốt, cứ như vậy mà từ bỏ đứa con thứ hai thì bà ấy không đành lòng.