Chương 94: Xào Xáo (3)
Chương 94: Xào Xáo (3)Chương 94: Xào Xáo (3)
"con dâu thứ hai, con nói chuyện phải xem lương tâm của mình. Con gả vào nhà chúng ta nhiều năm như vậy, mẹ để con phải nấu bữa sáng bao nhiêu lần? Trong nhà con sống duỗi tay nhiều hay ít? Để con đi làm ruộng thì con thấy ấm ức? Trong thôn có bao nhiêu cô con dâu không phải làm ruộng?”
Đầu tiên Trương Xảo Nhi nêu một chuỗi vấn đề ra, Trịnh Nguyệt Phân còn chưa nghĩ ra phải làm sao, thì Trương Xảo Nhi đã tiếp tục lên tiếng.
"Con không thể chỉ nghĩ đến việc lợi dụng được, cái nhà này của chúng ta tại sao có thể đứng vững trong thôn, vì sao lại được người khác kính trọng, con không phải không biết. Tiền một tháng anh Cả của con kiếm bằng con làm cả năm, với cái nhà này nó chưa từng có tâm tư riêng, tất cả tiền lương đều giao cho mẹ, mẹ mặc đồ, ăn đồ dùng nào các con cũng được hưởng theo, giống như Anh Bảo, sáu tháng dứt sữa, mỗi ngày mẹ đều phải cho con bé ăn, cho con bé một miếng thì phải cho Thạch Đầu một miếng, con cho rằng mấy cái công điểm hàng ngày của con thì có thể nuôi sống bản thân nuôi sống Thạch Đầu sao?"
"Giai Tuệ bước vào cửa nhà họ Triệu chính là con dâu của nhà họ Triệu chúng ta, xương cốt thân thể của nó quả thật rất yếu, không thể làm việc nặng được, nhưng không phải cái gì nó cũng không làm, ít nhất việc cơm nước trong nhà giao cho nó, nó còn trông giữ hai đứa trẻ, đi làm người giữ kho thế nào, thoải mái với nó thì chúng ta cũng được thoải mái theo, làm sao con còn đỏ mắt ghen tị với nó nữa?"
Lời nói của Trương Xảo Nhi, Trịnh Nguyệt Phân chỉ nghe vào một nửa, cô ta thừa nhận khi anh Cả nhận tiền lương thì công nhận một nhà ba người bọn họ cũng có hưởng thụ, nhưng cô ta không so đo chuyện này, cái cô ta so đo là thái độ của mẹ chồng, rõ ràng bà đối xử với chị dâu tốt hơn so với mình.
"Con cũng đi làm cũng chăm con, mặc dù nấu ăn không nhiều, nhưng con cũng làm việc nhà, mẹ không thể chỉ nhìn thấy người khác vất vả mà không nhìn thấy con vất vả."
Không phải chỉ là nấu cơm sinh con thôi sao, ai mà chả khổ cực như vậy.
Trương Xảo Nhi cứng họng, bà ấy vừa nói rất nhiều, khuyên can mãi cứ cho là con dâu thứ hai sẽ hiểu, kết quả con dâu thứ hai giống như bị một chiếc lồng kim cương che phủ, dầu muối đều không ăn, luôn nhận định mình đối xử thiên vị với con dâu Cả.
Điều khiến cho bà ấy lạnh lòng nhất chính là câu nói của con dâu thứ hai về vấn đề lễ vật đám hỏi, lễ vật đám hỏi khi bọn họ kết hôn là sáu mươi sáu, hai bộ quần áo, đồ dùng trong nhà đều là đồ mới, so với Đông Lâm và Giai Tuệ lần này chỉ là thiếu chút ít thức ăn mà thôi.
Với tiền lương của Đông Lâm, lễ vật đám hỏi là một trăm hai trăm cũng không gọi là nhiều, sở dĩ đặt sáu mươi sáu là đã suy nghĩ đến sự hẹp hòi của con dâu thứ hai, không ngờ suy nghĩ đến như vậy mà cũng không có tác dụng gì.
Tại sao cô ta lại không chịu suy nghĩ một ít, tiền lễ vật đám hỏi nhà họ Đổng không lấy một tí nào, đều để cho Giai Tuệ mang về, còn kèm theo một chiếc máy khâu và một chiếc giường, nhà họ Trịnh bọn họ không có một thứ gì.
Triệu Đông Lâm và Đổng Giai Tuệ ăn cơm tối xong mới trở về, vừa về nhà liền phát hiện bầu không khí có gì đó không đúng.
"Mẹ tức giận nên cơm trưa không ăn, cơm tối cũng không ăn, nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên náo loạn nghiêm trọng như vậy."
Sau khi Triệu Mỹ Hương nói tình hình và lý do, Đổng Giai Tuệ bối rối, không ngờ tới lý do mẹ chồng và nàng dâu mâu thuẫn lại là do mình!
Mẹ chồng nói chuyện với đội trưởng để thu xếp công việc nhẹ nhàng cho mình là điều khiến Đổng Giai Tuệ ngạc nhiên.
Cô và Triệu Đông Lâm kết hôn mới được có mấy ngày, Trương Xảo Nhi đối xử với cô rất tốt, bà ấy không phải kiểu người không nói lý lẽ, cô không ngờ Trương Xảo Nhi lại âm thầm làm nhiều chuyện cho mình như vậy, điều này Đổng Giai Tuệ vô cùng cảm ơn.
Cô nhìn mặt Triệu Đông Lâm muốn biết anh có thái độ gì với chuyện này, mặc dù chuyện này là do cô, có thể từ đầu đến cuối cô không biết, nhưng cô vẫn không biết nên xử lý như thế nào cho đúng, cho nên vẫn phải xem ý kiến của Triệu Đông Lâm và mẹ chồng Trương Xảo Nhi như nào.
Triệu Đông Lâm nghe thấy em gái nói vẫn im lặng không nói gì, mười mấy tuổi anh đã đi bộ đội, đã sớm hình thành thói quen sinh hoạt giống như trong quân doanh.
Đối với một người lâu không về nhà như anh mà nói thì gia đình là bến đỗ ấm áp, tình cảm của anh đối với người nhà vẫn còn nguyên vẹn trong tim như mười năm về trước.
Đối với Trịnh Nguyệt Phân này, bởi vì chưa tiếp xúc nhiều nên kiến thức của anh về vợ của em trai cũng rất hạn chế.