Chương 220 - Chương 220: Khai Trừ
Chương 220: Khai Trừ
Chương 220: Khai Trừ
Lht kéo tay cô xuống, ℓúc này Diệp Bảo Châu mới phản ứng ℓại.
Hừ, tên đàn ông chết tiệt, hóa ra ℓà có ý đồ xấu.
“Không muốn!” Cô quay mặt đi, không để ý đến anh.
“Muốn mà.” Người đàn ông trực tiếp ôm mặt cô, nhìn chằm chằm với ánh mắt u tối: “Thử xem tươi không?”
Diệp Bảo Châu nghe thế phì cười: “Không được, mệt ℓắm.”
Lục Thiệu Huy hôn nhẹ ℓên mũi cô, giọng nói trầm thấp và khàn mang theo vẻ năn nỉ: “Nhưng ℓần trước anh đã giúp em rồi mà.”
Diệp Bảo Châu cắn răng, kiên quyết không chịu: “Đó đều ℓà chuyện quá khứ cả rồi.”
Hôm qua vừa tan làm là Lâm Tú Giai đã về nhà luôn, cho nên cũng không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, cô ta cũng là sáng nay đi làm đụng phải người trong phân xưởng mới nghe nói, cho nên lúc này rất nôn nóng khó nhịn muốn biết đã xảy ra chuyện gì.
Diệp Bảo Châu gật đầu, dù sao thì chuyện này cũng không phải bí mật, muộn chút nữa trong xưởng chắc chắn sẽ sẽ thông báo, cho nên cô cũng không giấu gì, nói lại vắn tắt sự việc cho mọi người nghe: “Cô ta trộm công thức trong xưởng chúng ta, lúc làm giao dịch với người của Vạn Phúc vừa vặn bị phó xưởng trưởng Quách bắt tại trận.”
Một đám người nghe thế lập tức xôn xao, có người hỏi: “Thật hay giả vậy? Cô ta không có lý do để làm vậy đi?”
Diệp Bảo Châu còn chưa đáp thì Lâm Tú Giai đã nhìn mọi người với vẻ mặt nghiêm túc: “Bảo Châu đã nói thì đương nhiên là thật rồi, nếu các người không tin, lát nữa vào làm không phải sẽ biết ngay sao?”Mọi người cũng cảm thấy chỉ có khả năng này, dù sao thì Vạn Phúc cũng là xưởng lớn, tiền lương của một cán sự còn cao hơn cả bọn họ, phúc lợi trong xưởng cũng tốt hơn của bọn họ, nếu không phải Vạn Phúc hứa hẹn gì đó thì Ngô Mỹ Hà chắc hẳn sẽ không làm như vậy, trừ phi cô ta bị điên!
Lúc mọi người đang nói chuyện hào hứng thì Quách Hữu Bình cũng tới văn phòng, bọn họ theo bản năng ngậm chặt miệng, chưa quá vài phút, Diệp Bảo Châu đã nhìn thấy Hứa Tiếu Vân hùng hổ xách túi cũng từ bên ngoài đi vào văn phòng của bọn họ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt của bà ta mang theo ý lạnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Bảo Châu.
Tối qua bà ta đã hỏi công an đầu đuôi ngọn ngành sự việc, đại khái cũng đã hiểu được sự phát triển của sự tình, tất cả chuyện này chắc chắn khó tránh khỏi liên quan đến Diệp Bảo Châu, đợi mấy hôm nay xử lý xong chuyện của con, bà ta nhất định phải bắt Diệp Bảo Châu trả cái giá tương xứng vì chuyện lần này.Mọi người nghe thế, tầm nhìn lại đồng loạt chuyển về phía ghế của Ngô Mỹ Hà, bây giờ chỗ đó vẫn còn trống, giống như Lâm Tú Giai đã nói, sắp vào làm rồi, nếu Ngô Mỹ Hà thật sự bị bắt, lát nữa phỏng chừng sẽ không tới đâu.
Trên cơ bản mọi người đều biết mối quan hệ giữa Ngô Mỹ Hà và tòa nhà bác hóa, gia cảnh của cô ta tốt như thế, cho nên cũng không tin cô ta sẽ làm như vậy cho lắm: “Không phải chứ, cô ta thiếu tiền sao? Hay là Vạn Phúc đã cho cô ta lợi ích gì?"
Diệp Bảo Châu nhìn mọi người, thản nhiên đáp: “Chắc là Vạn Phúc đã cho cô ta lợi ích lớn gì đó đi, bằng không cô ta cũng sẽ không bí quá hóa liều.”
Lâm Tú Giai biết Diệp Bảo Châu đã sớm nhìn chằm chằm vào Ngô Mỹ Hà rồi, cho nên cô nói gì thì cô ta tin cái đó: “Tôi cảm thấy cô ta muốn tới Vạn Phúc thì có, bằng không đang yên đang lành, cô ta làm ra loại chuyện này để làm gì?”Lần này, Lục Thiệu Huy trực tiếp giơ tay ấn lên cái mỏ nói liến thoắng của cô, không cho cô mở miệng nữa: “Vậy lần này em giúp anh, anh cũng giúp em.”
Diệp Bảo Châu cảm thấy loại giao dịch này mới có lời hơn nên miễn cưỡng gật đầu, hai người rất nhanh đã tắt đèn, bắt đầu anh giúp em, em giúp anh…
Sáng ngày hôm sau, Diệp Bảo Châu vừa vào văn phòng đã nghe thấy mọi người bàn chuyện của Ngô Mỹ Hà, thân là người trong cuộc tối qua, cô còn chưa ngồi xuống đã bị một đám người kéo qua hỏi thăm tình hình.
Lâm Tú Giai nói thẳng: “Nghe nói hôm qua lúc Ngô Mỹ Hà bị kéo vào đồn công an, cô cũng có mặt ở đó, rốt cuộc tình hình thế nào?”