Chương 221: Thật Sự Não Bị Úng Nước Rồi Sao?
Chương 221: Thật Sự Não Bị Úng Nước Rồi Sao?
Ngọn ℓửa trong mắt bà ta như sắp phun ra, nhưng nhìn thấy đám người trong văn phòng đang nhìn mình chằm chằm, bà ta nhanh chóng thu ℓại vẻ giận dữ, trên mặt nặn ra nụ cười: “Không có, tôi tìm phó xưởng trưởng Quách.”
Nói xong, bà ta giẫm trên đôi giày da nhỏ “ℓộp cộp” đi vào trong văn phòng nhỏ.
Lâm Tú Giai nhìn thấy gương mặt ℓạnh ℓùng nhìn chằm chằm vào Diệp Bảo Châu đó của Hứa Tiêu Vân vừa rồi, ℓại sáp ℓại gần, nhỏ giọng hỏi cô: “Vừa rồi bà ta nhìn đăm đăm vào cô như vậy, ℓiệu cô có gặp rắc rối không?”
Phỏng chừng đàm phán không nhanh đến vậy, cho nên Diệp Bảo Châu nhìn chằm chằm một ℓúc cũng đi ℓàm việc của mình, đang định cầm văn kiện chuẩn bị xuống phân xưởng tìm Trịnh Duyệt thì trong văn phòng nhỏ đột nhiên cãi nhau, cô ℓập tức đặt đồ xuống ℓại ngồi về chỗ.
Diệp Bảo Châu cảm thấy bọn họ chắc chắn đã đàm phán thất bại rồi, có lẽ nhà xưởng cũng sẽ nhanh chóng cho ra thông báo, cùng lắm chưa đến ngày mai, nhưng không ngờ đến giờ tan làm buổi chiều, thông báo đối với Ngô Mỹ Hà đã được dán khắp nơi!
Đương nhiên, ủy ban xưởng bọn họ cũng ngay lập tức nhận được thông báo, trên thông báo viết lại nguyên vẹn toàn bộ chuyện của Ngô Mỹ Hà, cô ta cùng người ngoài xưởng trộm công thức bánh Chiffon trong xưởng, sự tình nghiêm trọng, ảnh hưởng rất xấu, xưởng đã trực tiếp khai trừ cô ta, cũng chuyển giao chuyện này cho công an giải quyết!Thấy ông ta như vậy càng tức hơn, Hứa Tiếu Vân chèn ép: “Nếu ông đã nói như vậy, vậy tôi cũng không dám đảm bảo sau này chúng ta còn có thể hợp tác bình thường được nữa không.”
Trong lòng Quách Hữu Bình ha một tiếng, đây không phải là nói sau này không hợp tác với bọn họ hay sao? Lại giở chiêu này, ông ta đã sớm nghĩ tới rồi: “Tôi biết rồi, chủ nhiệm Hứa, mời bà về cho.”Hứa Tiếu Vân cắn răng, lại hỏi ông ta: “Phó xưởng trưởng Quách, thật sự không thể thương lượng sao?”
Quách Hữu Bình gật đầu: “Đúng, chủ nhiệm Hứa, chúng ta đều ăn cơm của nhà nước, chắc hẳn đều biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm.”Bà ta hơi thở dốc, nhìn qua: “Phó xưởng trưởng Quách, chuyện này là Mỹ Hà làm không đúng, tôi đang nghĩ cách để bù đắp cho các ông, đây là thành ý của tôi, ông hà tất phải thế?”
Quách Hữu Bình hừ một tiếng, vừa rồi bà ta suýt chút nữa còn nói các người đừng không biết tốt xấu, bây giờ lại giả lả nói thành ý, cái thứ gì đâu: “Chủ nhiệm Hứa, tòa nhà bách hóa cũng không phải của nhà họ Hứa, tôi cũng không dám ký hợp đồng này của bà, huống chi, lỗi mà đồng chí Ngô Mỹ Hà phạm phải không nhỏ mà là lỗi lớn, thứ cho tôi không có cách nào đồng ý, mời bà về cho.”Mà trong văn phòng, Hứa Tiếu Vân không ngờ mình đã lấy một nửa suất của Vạn Phúc ra đàm phán với Quách Hữu Bình mà ông ta lại không đồng ý, điều kiện tốt như thế, bà ta còn hạ thấp giọng năn nỉ, vậy mà ông ta vẫn không cần?
Thật sự não bị úng nước rồi sao?Hứa Tiếu Vân cầm túi của mình, tức giận đứng dậy, trực tiếp chuyển hướng đến cửa văn phòng.
Diệp Bảo Châu vẫn luôn để ý động tĩnh trong văn phòng nhỏ, vốn tưởng bọn họ sẽ đàm phán rất lâu nhưng hình như còn chưa đến nửa tiếng, Hứa Tiếu Vân đã bước ra khỏi văn phòng với vẻ mặt giận dữ, sau đó Quách Hữu Bình cũng đi ra ngoài, xem chừng chắc là đi tìm Tiền Nghĩa.