Thập Niên 70: Nữ Phụ Phản Công ( Dịch Full )

Chương 231 - Chương 231: Không Được Lừa Người Đấy Nhé

Chương 231: Không Được Lừa Người Đấy Nhé
Chương 231: Không Được Lừa Người Đấy Nhé
canvasb2d2310.pngĐợi quay đầu ℓại, cô nhìn thấy đôi mắt đen ℓáy của Lục Thiệu Huy đang nhìn chằm chằm qua đây, nghĩ đến sự thất thố vừa rồi, cô vội vàng thu ℓại vẻ mặt hung dữ, nhìn người đàn ông rồi cười bảo:

“Cảm ơn, cán sự Lục, anh ℓại giúp tôi một ℓần rồi.”

Liếc nhìn nửa người trên ướt nhẹp của cô gái, Lục Thiệu Huy ℓại dời tầm nhìn đi một cách mất tự nhiên, im hơi ℓặng tiếng dịch sang bên cạnh vài bước:

canvasb2d2311.pngĐột nhiên cô ℓại gần, bên chóp mũi của Lục Thiệu Huy ngửi được mùi nhẹ nhàng, mùi hương này thuận theo mũi anh, mang theo cơn khô nóng chui tọt vào mỗi một góc trong cơ thể, người đàn ông nuốt nước miếng:

“Được, cô nói đi.”

Diệp Bảo Châu đi đến cửa nhìn bên ngoài một lượt, tiền sảnh đã truyền tới tiếng micro, xem chừng hội ái hữu đã bắt đầu rồi, chắc là tạm thời sẽ không có người tới phòng trà nước đâu.

Cô lại quay về bên cạnh người đàn ông, sau đó đưa một tờ giấy nhỏ qua: “Nghe nói cha anh là bác sĩ, cho nên tôi nghĩ liệu anh có thể nhờ ông ấy giúp kê cho tôi thuốc này không.”
Nói rồi rất nhanh anh đã dừng lại, lời muốn nói sau đó đắn đo một lúc cuối cùng vẫn không nói ra.

Tối qua sự việc xảy ra đột ngột, tuy rằng ý thức của cô đã mơ hồ nhưng anh vẫn còn tỉnh táo, anh có thể khẳng định hai người chỉ chạm vào nhau mấy cái, làm sao có khả năng có con được?

Nhưng anh không biết phải giải thích chuyện này với cô thế nào, cô chỉ có học lực cấp hai, cũng không biết giải thích rồi cô có thể nghe hiểu được không nữa, cho nên trong lúc nhất thời á khẩu không nói được gì.
Chuyện này mới qua có một ngày thôi, cho dù là nguyên nhân gì thì Diệp Bảo Châu cũng không vui, cô trừng mắt nhìn người đàn ông:

“Cán sự Lục, chuyện tối qua anh quên rồi sao?”

Lục Thiệu Huy nghe thế lại sững sờ, sau khi phản ứng lại được, vành tai lập tức đỏ như bị bỏng: “Ý cô là… tôi với cô?”
Qua một lúc, anh trầm giọng nói: “Cái đó, tôi cũng không làm gì cả, cô sẽ không có, không cần uống thuốc này.”

Diệp Bảo Châu đại khái hiểu ý của người đàn ông, cô liếc mắt nhìn gương mặt đỏ như nhỏ máu của anh, không nhịn được mà cười bảo:

“Cán sự Lục, anh cũng đừng mất tự tin như thế, loại chuyện này không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, lỡ như anh bắn trúng, chúng ta cũng không thể mang con kết hôn được?”
Lục Thiệu Huy ngây người, đợi sau khi nhận lấy mảnh giấy nhìn thấy ba chữ “thuốc tránh thai” bên trên này, anh lập tức trả tờ giấy về ngay, nhìn Diệp Bảo Châu với gương mặt đỏ bừng:

“Cô… tại sao cô lại muốn lấy thuốc này?”

Diệp Bảo Châu nghe thế cũng kinh ngạc, tối qua bọn họ còn củi khô lửa bốc quấn lấy nhau, một chuyện quan trọng như sau đó sẽ mang thai mà một học sinh cấp ba như anh còn phải hỏi tại sao nữa á? Là không biết hay là quên?
Diệp Bảo Châu gật đầu: “Không sai, chính vì anh đó! Tuy chuyện tối qua vấn đề chủ yếu là ở tôi, nhưng nể mặt chúng ta từng là chiến hữu trên cùng một chiến tuyến, tôi lại là nữ sinh chưa kết hôn cho nên chuyện này anh không thể không giúp được?”

Lục Thiệu Huy nhìn đôi mắt trừng rất to của cô, đáy mắt trong veo sáng ngời đó lộ ra vài phần bất mãn, lập tức giải thích:

“Chuyện này không có khả năng, rõ ràng tôi không…”


Lục Thiệu Huy nghe thế, gương mặt nóng bừng như sắp nổ tung, sao cô gái này nói chuyện ℓại thẳng thắn như vậy, còn nói với vẻ mặt bình tĩnh như thế, cứ như thể đang nói chuyện của người khác vậy, hơn nữa xảy ra chuyện như vậy, ℓẽ nào bọn họ không nên kết hôn sao?





Bình Luận (0)
Comment