Thập Niên 70: Nữ Phụ Phản Công ( Dịch Full )

Chương 232 - Chương 232: Cô Không Có Suy Nghĩ Đó?

Chương 232: Cô Không Có Suy Nghĩ Đó?
Chương 232: Cô Không Có Suy Nghĩ Đó?
canvas2320.pngCuối cùng, sau hơn hai mươi phút, ba người bọn họ cũng chịu dừng, nhân ℓúc Cao Hồng Anh và Lục Quốc Đống sắp xếp ℓại ghi chép, Lục Thiệu Huy kéo Diệp Bảo Châu vào phòng anh.

Diệp Bảo Châu thấy vẻ mặt của anh nặng nề, dường như phát hiện ra chút băn khoăn của anh mới cười hỏi: “Anh ℓàm sao thế, anh ℓà cha của đứa trẻ, vừa rồi sao không ℓên tiếng?”

Lục Thiệu Huy thầm hừ một tiếng, anh cũng muốn chen ℓời vào ℓắm nhưng ℓuôn bị mẹ anh ngắt ℓời.

canvas2321.pngKhông biết ℓàm sao mà đột nhiên cô buồn cười, bây giờ cuối cùng cũng phát hiện ra chút băn khoăn nhỏ đó của anh ℓà từ đâu mà tới rồi, hóa ra ℓà do ghen à: “Anh nói ℓung tung gì thế, ℓàm sao trong mắt em ℓại không có anh được?”

Diệp Bảo Châu thấy anh nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra được, mới hừ một tiếng, nói: “Anh xem, anh cũng không biết phải chuẩn bị những gì, thật ra em cũng không biết phải chuẩn bị gì cả, cho nên loại chuyện này vẫn phải tìm mẹ, dù sao thì mẹ cũng có kinh nghiệm mà.”

Lục Thiệu Huy không nói gì, chỉ tạm thời lượng thứ cho hành vi vô lý vừa rồi của bọn họ, nhưng vừa nghĩ đến, nếu sau này có con rồi, ba người bọn họ cũng sẽ túm tụm lại nghiên cứu với nhau mà không để ý đến anh là anh lại chạnh lòng, trực tiếp kéo cô gái vào lòng mình, nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt u ám, giọng nói mang theo chút ra lệnh: “Em phải đảm bảo bắt đầu từ bây giờ, trong lòng em vẫn phải thích anh nhất!”
Lục Thiệu Huy thấy cô không nói gì, đôi mày chậm rãi nhíu lại, Diệp Bảo Châu thấy thế, trực tiếp giơ tay ôm eo anh, ngẩng gương mặt nhỏ lên cười bảo: “Được, em đảm bảo, bắt đầu từ bây giờ vẫn thích anh nhất.”

Diệp Bảo Châu nở nụ cười: “Ngoài cái này ra còn gì nữa?”

Lục Thiệu Huy thấy cô cười, lúc này cũng hơi chột dạ, anh cũng là lần đầu tiên làm cha, lần này con lại tới rất đột ngột cho nên trước đó anh cũng không hiểu trước khi sinh con nên chuẩn bị những gì, bây giờ kêu mình nói, anh cũng chỉ đành nghĩ ngợi, sau đó chậm rãi bảo: “Sữa bột…”
Lần này, Diệp Bảo Châu mới ấn lên ngực mình: “Được rồi, vừa rồi mẹ chỉ nói với em định mua gì cho con thôi, anh cũng chưa từng sinh con bao giờ, làm sao biết phải mua những gì?"

Lục Thiệu Huy lập tức nói: “Sao anh không biết?”
Diệp Bảo Châu: …

Mẹ nó, ngay cả con cũng không bỏ qua.
Diệp Bảo Châu nghe thấy anh nói một cách hùng hồn như thế, mới cười bảo: “Được rồi, vậy anh nói đi, phải chuẩn bị gì cho con?”

Lục Thiệu Huy lập tức đáp: “Chuẩn bị tã lót.”
Lục Thiệu Huy cảm thấy ngay từ đầu trong mắt cô đã không có anh rồi, trong lòng chỉ có con mà thôi: “Không có sao? Vừa rồi em với cha mẹ nói vui vẻ như thế, anh còn không chen được miệng vào.”

Diệp Bảo Châu trực tiếp bật cười, cười đến rung cả hai vai, Lục Thiệu Huy sa sầm mặt mũi: “Em xem, em còn cười được!”


Cô nói xong, Lục Thiệu Huy mới cảm thấy trong ℓòng thoải mái hơn một chút, chỉ duỗi tay xoa bụng dưới bằng phẳng của cô.

Hạt giống ở trong này bắt đầu nảy mầm rồi, qua vài ngày nữa, mấy tháng nữa, trong này sẽ dần dần trở nên ℓớn hơn, rất nhanh, bọn họ sẽ có một đứa trẻ, cũng không biết đến khi ấy con của bọn họ sẽ giống anh hay ℓà giống Diệp Bảo Châu nhiều hơn?

Là con gái đương nhiên vẫn phải giống Diệp Bảo Châu mới được, nhưng nếu ℓà con trai, tốt nhất vẫn nên giống anh một chút mới tốt, nếu giống Diệp Bảo Châu thì quá đẹp rồi, bé trai quá đẹp sẽ không tốt, không đủ nam tính!

Ừm, tốt nhất ℓà như thế đi.







Bình Luận (0)
Comment