Thập Niên 70: Nữ Phụ Phản Công ( Dịch Full )

Chương 435 - Chương 435: Là Sắp Sinh Sao

Chương 435: Là Sắp Sinh Sao
Chương 435: Là Sắp Sinh Sao
canvas4350.png

Lời của bà ấy khiến hai người trong cuộc đều hơi khẩn trương hẳn ℓên, Lục Thiệu Huy ℓại hỏi: “Có cần chuẩn bị đồ gì dùng cho ℓúc sinh con không bác sĩ?”

Bác sĩ gật đầu: “Có, mấy hôm nay tranh thủ thu dọn ít đồ đi.”

Diệp Bảo Châu ℓại hỏi: “Vậy đến khi ấy tôi đẻ thường hay ℓà phải đẻ mổ ạ?”

Bác sĩ nhìn cô: “Đợi đến ℓúc cô nhập viện chúng tôi sẽ tiến hành hội chẩn, đến khi ấy xem tình hình rồi mới quyết định được phải dùng cách nào, cô không cần ℓo, cho dù đẻ mổ thì điều kiện ở bệnh viện chúng ta vẫn đủ ℓo được.”

Đương nhiên Diệp Bảo Châu biết bệnh viện ℓớn có thể tiến hành phẫu thuật nhưng nếu thật sự phải đẻ mổ, vậy cô vẫn có hơi ℓo ℓắng sẽ để ℓại sẹo cho nên vẫn muốn đẻ thường hơn.

Chẳng qua, chuyện này hình như cũng không đến ℓượt cô muốn hay ℓà không muốn.





Có thể gặp phải Diệp Bảo Châu và Lục Thiệu Huy ở nơi này Lục Thiệu Lan cũng không bất ngờ gì cả, chỉ là bây giờ tâm trạng của cô ta không tốt cho nên cũng không muốn nói quá nhiều, chỉ chào hỏi một tiếng rồi định rời đi.

Lục Thiệu Huy nhìn cô ta: “Bây giờ bọn họ đang định về đại viện, em có muốn đi chung với bọn anh không?”

Lục Thiệu Lan cũng muốn về lắm chứ, cô ta sống ở nơi này cũng không hề ổn một chút nào cả, một phòng ký túc xá rất nhỏ, rất chật, hơn nữa sáu con người, mỗi người một tính cách, thói quen sinh hoạt lại khác nhau, cô ta là người vào sau, tuy rằng bình thường mọi người đều gặp mặt nhưng người ta đã sớm đoàn kết lại rồi, không muốn để ý đến cô ta cho lắm.
Lục Thiệu Huy cũng không muốn có thêm con nữa, ba đứa trẻ là đã đủ rồi, bây giờ chỉ nghĩ thôi cái đầu đã muốn to làm đôi: “Cho nên em không cần khẩn trương đâu, em làm gì thì anh đều sẽ ở bên cạnh em hết, bây giờ chúng ta phải về nhà nói với mẹ một tiếng, đồ của con đều để ở bên đại viện hết rồi.”

Quần áo, chăn, phấn bột gì đó đều do Cao Hồng Anh chuẩn bị cho nên bọn họ phải về đại viện nói với bà ấy một tiếng, Diệp Bảo Châu cũng gật đầu, hai người từ khoa sản đi đến đại sảnh, kết quả lại gặp phải Lục Thiệu Lan từ cửa lớn đi vào.

Hơn nửa tháng không gặp, Diệp Bảo Châu thấy sắc mặt của Lục Thiệu Lan hình như đã hơi tiều tụy hơn một chút, trong đôi mắt cũng không còn tinh thần như ngày trước nữa, bộ dáng giống như ngủ không được ngon giấc vậy.
Diệp Bảo Châu mới quay đầu sang nhìn bác sĩ: “Nếu tôi đẻ mổ vậy anh ấy có thể vào trong không?”

Bác sĩ cười một tiếng, đáp: “Đẻ mổ không được, còn đẻ thường thì có thể, nhưng vẫn phải trình đơn xin trước mới được.”

Diệp Bảo Châu ồ một tiếng, chuyện này thì Lục Thiệu Huy cũng không có cách nào khác, đợi sau khi hai người đi ra khỏi phòng bệnh, anh mới hỏi: “Em đừng khẩn trương, cùng lắm thì sao này anh cũng sẽ chịu một dao cùng với em.”
Diệp Bảo Châu nhìn anh với vẻ ngạc nhiên: “Anh chịu một dao kiểu gì, muốn tự thiến hay gì?”

Lục Thiệu Huy trực tiếp bật cười, hơi cúi người xuống, sáp đến bên tai cô và bảo: “Nếu anh thiến rồi, cuộc sống hạnh phúc sau này của em sẽ không còn nữa đâu, đợi em đẻ con xong anh sẽ đi thắt ống dẫn tinh, như vậy cũng được coi là chịu một dao rồi chứ.”

Sắc mặt của Diệp Bảo Châu hơi nóng lên, hừ một tiếng: “Thế này còn nghe được, coi như anh còn có chút nhân tính, sau này em cũng không muốn đẻ thêm nữa đâu.”
Ôi, phụ nữ mà, thật sự vì sinh con mà hy sinh cũng quá lớn, đàn ông thì thoải mái hơn biết bao, sau mười tháng mang thai là ung dung thoải mái làm cha rồi.

Nghĩ đến đây, cô nghiêng đầu trừng mắt nhìn người đàn ông với ánh mắt oán trách, hừ một tiếng: “Đến khi ấy có khả năng em phải chịu một dao!”

Lục Thiệu Huy bắt được ánh mắt của cô, không biết làm sao mà cũng đột nhiên cảm thấy có hơi chột dạ, anh xoa mũi: “Vậy đến khi ấy anh sẽ vào trong cùng em.”




Bình Luận (0)
Comment