Chương 437: Ngày Mai Con Sẽ Hỏi Thử
Chương 437: Ngày Mai Con Sẽ Hỏi Thử
Hạ Thu Mai vẫn cảm thấy nhận tiền thật quá khó xử về mặt tình cảm: “Nhưng đến khi ấy mẹ bán công việc tạm thời này đi cũng vẫn có thể lấy được một ít tiền, cho nên mẹ thấy tiền lương vẫn không cần đâu con.”
Diệp Bảo Châu cười bảo: “Cái này con biết nhưng nếu mẹ chăm cháu hộ con suốt, còn không phải chị dâu sẽ ở sau lưng mắng mẹ hay sao? Mẹ cầm tiền lương cũng tương đương với đổi một công việc khác, chị dâu với cha còn có thể nói mẹ được gì nào?”
Hạ Thu Mai nghĩ lại thấy cũng đúng thật, trừ phi bà ta và Diệp Phong Thu ly hôn, sau này không còn ở nhà họ Diệp thì mới có thể quang minh chính đại đến chỗ Diệp Bảo Châu, nhưng bà ta vẫn nói: “Vậy cũng đừng trả đến hai mươi lăm đồng, mẹ ăn của con, ở chỗ của con, cho mười lăm đồng là được rồi, dù sao thì bây giờ một tháng mẹ cũng làm được có mười tám đồng, về phần sau này để sau hãy nói.”
Diệp Bảo Châu cũng không tranh luận với bà ta nữa, sau này qua một khoảng thời gian sẽ lại tìm lý do để tăng tiền lương lên cho bà ta là được: “Vậy cũng được, sau này con tìm được người thay chỗ mẹ sẽ lại đi nói với Đường Ngọc sau.”
Chuyện này coi như đã quyết định xong, sau đó Diệp Bảo Châu lại đi tìm ủy viên Hà, vẻ mặt mang theo ý cười bảo ông ta: “Ủy viên Hà, không biết ông có rảnh không, tôi muốn tìm ông nói chút chuyện.”
Diệp Bảo Châu đã cho Tô Nguyên Thanh một vố phải đình chỉ công tác nên Hà Thiếu Cường cũng biết cô gái trẻ này có tâm cơ, thủ đoạn không nhỏ, bây giờ vừa nhìn thấy cô là ông ta đã muốn lùi xa ba thước, nào ngờ vậy mà cô lại chủ động tới tìm ông ta: “Cô muốn làm gì? Tôi và cô có thể có chuyện gì hay để nói chứ?”
Diệp Bảo Châu nhìn bộ dáng địch ý của ông ta bèn thở dài một tiếng: “Ủy viên Hà, tôi biết trong lòng ông có chút ý kiến với tôi, nhưng tôi là người của ủy ban xưởng, chỉ muốn một lòng làm tốt công tác sản xuất, ông cũng là người của ủy ban xưởng, chúng ta đều là người trên cùng một chiến tuyến, không nên đối địch với nhau mà.”
Hà Thiếu Cường cũng không muốn nghe cô nói mấy thứ vô dụng này làm gì, còn nữa, bây giờ bụng cô đã to như vậy rồi, lỡ như xảy ra chuyện gì đó lại đổ thừa cho ông ta thì biết phải làm sao: “Thư ký Diệp, cô có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, lát nữa tôi còn phải đi làm việc nữa.”
Diệp Bảo Châu thấy thế cũng không vòng vo với ông ta nữa: “Là thế này, mẹ tôi sắp nghỉ việc rồi, vị trí của bà ấy sẽ để trống ra, tôi nhớ hình như mẹ ông đang không có việc gì làm thì phải?”
Hà Thiếu Cường nghe thế nhăn tít mày lại: “Cô có ý gì?”
Diệp Bảo Châu nở nụ cười: “Tôi nghĩ tuy rằng đó chỉ là một việc làm thời vụ nhưng cũng là một công việc, cũng không thể tùy tiện cho ra ngoài, mẹ ông chắc hẳn có thể đảm nhiệm chức này, đúng chứ?”