Chương 448: Cả Ba Đứa Đều Là Con Trai, Có Chim Hết
Chương 448: Cả Ba Đứa Đều Là Con Trai, Có Chim Hết
Lục Thiệu Huy gật đầu, buồn bực bảo: “Đẻ rồi ạ.”
“Con trai hay ℓà con gái?” Mọi người đồng thanh hỏi.
Sắc mặt của Lục Thiệu Huy hơi nặng nề, qua một ℓúc ℓâu mới nhả ra được hai chữ: “Con trai.”
Cao Hồng Anh thấy vẻ mặt của anh không đúng, trái tim cũng vọt ℓên tận cổ họng: “Có ý gì? Ba đứa đều ℓà con trai cả sao?”
Hạ Thu Mai ℓập tức nói: “Không thể nào? Sao ba đứa đều ℓà con trai hết được?”
Cao Hồng Anh nở nụ cười: “Tôi cũng cảm thấy không có khả năng, trước đó tôi đã tìm mấy người xem qua rồi, chắc chắn không có khả năng ℓà ba đứa con trai cả đâu.”
Lần này Lục Thiệu Huy trực tiếp vả thẳng vào mặt bà ấy một cách vô tình: “Vâng, cả ba đứa đều ℓà con trai mẹ ạ.”
Cao Hồng Anh cũng vẫn đang sững sờ: “Vậy quần áo con gái đã chuẩn bị sẵn từ trước phải làm thế nào đây? Mẹ còn may hẳn mấy cái váy hoa nhí nhỏ nữa rồi.”
Lục Thiệu Huy hít một hơi thật sâu: “Có thể làm thế nào bây giờ, cứ mặc như vậy đi, dù sao con cũng còn nhỏ, mặc thế nào mà chẳng được ạ, nào có nhiều yêu cầu như thế?”
Cao Hồng Anh nghe được câu trả lời qua loa của anh, khóe miệng cũng co rút.Lục Thiệu Huy nghe thế lại không nhúc nhích, chỉ nhìn bọn họ và hỏi: “Vậy vợ tôi thì sao? Khi nào cô ấy mới ra ngoài?”
Y tá giải thích với bọn họ: “Sản phụ vẫn phải đợi một lúc nữa, các anh bế cháu trước đi, em bé còn yếu lắm, đừng để quá nhiều người nhìn.”
Lời này vừa dứt, cả mấy người bọn họ đều “á” một tiếng, trừng to mắt nói: “Cái gì? Cả ba đứa đều là con trai á?”
Lục Thiệu Huy nhìn vẻ kinh hãi trên mặt mấy người bọn họ, chỉ đành gật đầu với vẻ bất đắc dĩ, cắn răng nói: “Vâng, cả ba đứa đều là con trai, có chim hết.”
Cao Hồng Anh không tin dù chỉ một dấu chấm câu, bà ấy cũng có suy nghĩ giống y như của Lục Thiệu Huy trước đó: “Không ôm nhầm chứ?”Cao Hồng Anh vừa nghe chỉ có hơn hai cân trong lòng cũng khẩn trương hẳn lên: “Thế chắc là không sao chứ?”
Lục Quốc Đống cảm thấy cân nặng này không tồi, dù sao cũng là ba đứa lận: “Chắc là không sao đâu, lát nữa đợi y tá ra ngoài lại hỏi bọn họ xem có cần đặt trong lồng ấp không.”
Lúc này, cửa lớn của phòng sinh bị đẩy ra, mọi người cùng chuyển tầm nhìn qua đó, có hai y tá lần lượt ôm em bé ra ngoài, y tá vừa trông thấy Lục Thiệu Huy đã đi thẳng vào vấn đề chính: “Lục Thiệu Huy, con nhà các anh đã ra đời rồi, mau chóng bế cháu về đi.”Lục Quốc Đống nghe thế khóe miệng cũng co rút, lần này Diệp Bảo Châu sinh ba, rất nguy hiểm cho nên rất nhiều bác sĩ đều tới đây, đặc biệt sắp xếp riêng một phòng sinh cho cô, làm sao có thể ôm nhầm được?
Ông ấy cũng hơi nuốt nước miếng: “Không đâu, làm sao có thể ôm nhầm được, chắc hẳn là ba đứa con trai thật rồi.”
Hạ Thu Mai cũng ngây người, vậy mà đều là con trai hết cả sao, người ta đều nói đẻ con trai tốt, nhưng lần này một lúc tận ba đứa, có ai mà không to đầu nào, bây giờ nhìn bộ dáng có hơi mất mác của con rể, bà ta cũng nhanh chóng nói: “Không sao, ba đứa con trai thì nhà cửa thêm náo nhiệt, chỉ cần tụi nhỏ khỏe mạnh là được con ạ.”Hạ Thu Mai cũng nhíu mày, thầm nghĩ, quần áo màu hồng phấn ngược lại cũng được đấy, nhưng váy vẫn đừng mặc thì hơn, đứa trẻ nào cũng mặc, lỡ như sau này còn nhớ chắc chắn sẽ ghi thù mất.
Ngược lại, Lục Quốc Đống không để ý đến mấy chuyện này mà chỉ nhìn Lục Thiệu Huy và hỏi: “Tụi nhỏ vẫn khỏe cả chứ? Bao nhiêu cân?”
Lục Thiệu Huy nhớ y tá có nói rồi, nhưng bây giờ anh lại không nhớ được: “Hình như đều hơn hai cân ạ.”