Chương 463: Sao Mới Có Bảy Năm
Chương 463: Sao Mới Có Bảy Năm
Trong ℓòng cũng đã tiếc nuối xong rồi, bây giờ Diệp Bảo Châu cũng đã chấp nhận sự thật, ba đứa con trai thì ba đứa con trai, đều ℓà con mình đẻ ra cả, hơn nữa còn ưa nhìn như vậy nữa.
Lục Thiệu Huy nhìn gương mặt tươi cười của cô, ℓại nhìn vị trí vốn thuộc về mình đã bị ba đứa nhỏ chiếm dụng mà thầm thở dài một tiếng, anh kêu: “Diệp Bảo Châu.”
Qua một ℓúc, cô gái vẫn chẳng để ý đến anh, anh đành đi qua đó, không nhịn được mà nói: “Giường cũng đã cho con ngủ rồi, tối nay anh ngủ ở đâu?”
Diệp Bảo Châu nghe thế mới nâng mắt ℓiếc thoáng qua giường, phát hiện quả thật không còn chỗ nữa, sau đó mới ngẩng đầu ℓên đáp người đàn ông: “Hay ℓà anh nằm đất đi?”
Lục Thiệu Huy: …
Anh vừa mới về nhà thôi đấy, không có vợ để ôm cũng thôi đi, kết quả anh còn phải nằm đất nữa? Mới đầu đã thế này rồi vậy cuộc sống sau này còn bị hành thế nào nữa?
Anh nhăn tít mày ℓại, Diệp Bảo Châu ℓại cười bảo: “Nếu anh không muốn nằm đất cũng được, hay ℓà qua phòng bên cạnh ngủ đi? Dù sao chúng ta cũng có phòng mà.”
Lục Quốc Đống bảo: “Loại vụ án này trừ phi tình tiết đặc biệt nghiêm trọng, bằng không thời hạn thi hành án chỉ khoảng ba đến mười năm, lại thêm tiền phạt nữa, em có kháng án nữa thì phỏng chừng cũng chỉ được vậy thôi.”
Diệp Bảo Châu nhìn cái giường, giường đủ lớn đấy nhưng bây giờ có thêm ba đứa trẻ, cô chỉ sợ Lục Thiệu Huy bất cẩn xoay người một cái sẽ đè lên người con, quá nguy hiểm: “Vậy phải làm sao?”
Hạ Thu Mai nói thẳng: “Buổi tối các con trông một đứa, mẹ với chị Lưu mỗi người trông một đứa. Đứa nào khóc thì đút sữa bột, hoặc là bế qua đây để con cho bú.”
Lục Thiệu Huy nghe thế ánh mắt hơi sáng lên, một đứa thì tốt rồi, vị trí chiếm dụng cũng không lớn, anh nhìn qua Diệp Bảo Châu: “Anh cảm thấy cách này rất hay, chăm luân phiên như vậy cũng không khó chút nào cả, em có thể ngủ ngon giấc mà anh cũng có thể chăm sóc em, còn có thể chăm sóc cả con luôn.”Diệp Bảo Châu nghĩ ngợi, nếu cả ba đứa trẻ thật sự đều ngủ chung với cô vậy lúc khóc ầm lên phỏng chừng một đêm cô cũng không có cách nào ngủ ngon mất: “Được, cứ như vậy trước đi, nếu như không được vậy sau này lại đổi sau.”
Lục Thiệu Huy thở ra một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng cũng giữ được chỗ của mình rồi.
Đến hơn năm giờ, Lục Quốc Đống qua đây, ông ấy vừa vào nhà đã đòi đi thăm cháu trai, nhưng bọn trẻ lại ở trong phòng của Diệp Bảo Châu, ông ấy cũng không tiện đi vào, cho nên Hạ Thu Mai vào phòng thông báo với Diệp Bảo Châu một tiếng.Tuy Cao Hồng Anh không muốn đi nhưng cũng muốn biết chuyện này sẽ bị phán thế nào: “Nếu đã sắp mở phiên tòa, vậy ít nhiều gì công an cũng sẽ biết phán bao nhiêu đi?”
Lục Quốc Đống cũng từng hỏi rồi, loại giống như Giang Tú Linh chỉ có thể xử lý theo án lừa bán trẻ em, sau đó bà ta cũng phối hợp với công an điều tra cho nên trước đó công an cũng tiết lộ với ông ấy một ít: “Chắc là khoảng bảy năm, về phần bồi thường bao nhiêu tiền thì cũng không biết.”
Cao Hồng Anh hơi nhíu mày, bà ấy cũng không muốn bồi thường cho lắm, chỉ muốn cho Giang Tú Linh ngồi tù, tốt nhất là có thể ngồi hai mươi hai năm ấy: “Sao mới có bảy năm, có hơi ít thì phải.”Lục Thiệu Huy trực tiếp từ chối: “Thế sao mà được? Buổi tối một mình em làm sao có thể chăm ba đứa con được?”
Diệp Bảo Châu cười một tiếng: “Không sao, có mẹ với thím rồi, bọn họ sẽ ở đây mà.”
Lục Thiệu Huy hít một hơi, còn chưa nói gì thì Hạ Thu Mai đã đi vào: “Thế cũng không được, Thiệu Huy phải chăm con để con quen với mùi cha, sau này con mới thân với cha được.”Ông ấy nhìn sang Cao Hồng Anh và hỏi trước: “Hôm nay anh nhận được thông báo, qua hai ngày nữa vụ án của Giang Tú Linh sẽ được xét xử, em có muốn đi xem không?”
Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà chuyện của Giang Tú Linh đã qua gần một tháng rồi, gần đây Cao Hồng Anh bận quá cũng đã sắp quên mất còn có chuyện này: “Em không đi, anh muốn thì tự đi đi.”
Lục Quốc Đống cũng không muốn đi, chỉ là không muốn nhìn thấy Vu Chính Lai ở tòa án mà thôi: “Vậy chúng ta không đi, đến khi ấy anh hỏi công an tình hình thế nào là được.”