Thập Niên 70: Nữ Phụ Phản Công ( Dịch Full )

Chương 554 - Chương 554: Một Ngày Đáng Sợ Sắp Tới Rồi!

Chương 554: Một Ngày Đáng Sợ Sắp Tới Rồi!
Chương 554: Một Ngày Đáng Sợ Sắp Tới Rồi!
canvasa1c5540.pngHạ Thu Mai cười bảo: “Khôrng phải khách đâu, chiều nay mẹ chồng con tới, bà ấy nói ngày mai sẽ cùng Văn Tinh và Thiệu Lan đến nhà họ Thẩm, cho nên ngày mai sẽ không qua đây thăm cháu được.”

Diệp Bảo Châu ngạc nhiên: “Thật hay giả thế ạ? Văn Tinh đâu có nói gì với con.”

Chuyện này đã qua gần nửa năm rồi, Lục Thiệu Huy cảm thấy bọn họ đến nhà họ Thẩm cũng ℓà chuyện bình thường, dù sao thì Hồ Lan Mỹ cũng ℓà một người rất không tồi, Mấy năm nay cũng không để Văn Tinh chịu thiệt: “Em bận quá cho nên Văn Tinh mới không nói cho em biết chăng.”

Hạ Thu Mai ℓại bảo: “Hôm nay thím Lưu có việc gấp xin nghỉ, mẹ cũng tự ý quyết định cho bà ấy về, ngày mai trong nhà chỉ có hai đứa các con trông con thôi đấy.”

Diệp Bảo Châu và Lục Thiệu Huy kinh ngạc hả một tiếng, Diệp Bảo Châu nhìn bà ấy, hỏi: “Vậy mẹ định đi đâu à?”

Hạ Thu Mai ho nhẹ một tiếng: “Con quên rồi sao, tuần trước chính con nói muốn cho mẹ nghỉ phép còn gì, sao ℓại quên nhanh như vậy chứ?”

Diệp Bảo Châu nhớ ra rồi, cô quả thật có từng nói cuối tuần này muốn cho Hạ Thu Mai nghỉ phép, nhưng nào ngờ ngày mai Hạ Thu Mai nghỉ, Cao Hồng Anh không tới, mà Lưu Xuân Hoa cũng xin nghỉ nốt, vậy chẳng phải ngày mai chỉ có mỗi hai người bọn họ trông ba đứa con thôi sao?

Hạ Thu Mai nhìn bộ dáng trừng to mắt của hai người mà bật cười: “Yên tâm đi, bọn nhỏ dễ chăm lắm, bây giờ tụi nó mới hơn hai tháng tuổi, trên cơ bản đều là ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn.”

Nói nghe rất nhẹ nhàng tự nhiên, Diệp Bảo Châu và Lục Thiệu Huy cũng chỉ có một chút xíu tự tin như vậy, buổi tối sau khi ăn cơm xong, Hạ Thu Mai dặn dò bọn họ vài câu sau đó thì đi. Lúc này, ba đứa trẻ đã ngủ đẫy giấc rồi, giờ đều đang nằm trên giường ngậm ngón tay với vẻ rất ngoan ngoãn, miệng còn kêu i a.

Đứa trẻ gần ba tháng rồi, ngũ quan đã trông rõ ràng hơn trước đây không ít, đôi mắt càng ngày càng tinh tế, hai mí mắt rất sâu, bên dưới hàng lông mi vừa dài vừa cong điểm thêm một đôi mắt giống như hạt nho thủy tinh, vừa đen vừa to, làn da trên gương mặt nhỏ đó trắng hồng, sờ lên vừa trơn vừa mịn, nhẵn nhụi cứ như viên ngọc đã được mài qua, trông chỉ muốn cắn cho một phát.

Lúc này, hai vợ chồng cũng tỳ người vào bên giường, lặng lẽ nhìn con, giống như đang thưởng thức một bức tranh tuyệt thế trân bảo vậy.
Diệp Bảo Châu: …

Lục Thiệu Huy: …

Một ngày đáng sợ sắp tới rồi!


Lục Thiệu Huy cười phụt một tiếng: “Đương nhiên là vì em có một ông chồng đẹp trai rồi, có đôi khi anh thật sự ngưỡng mộ em lắm đấy, chồng lớn lên đẹp, con trai lớn lên cũng đẹp, bọn họ đều rất giống em.”

Diệp Bảo Châu cười phì thành tiếng: “Mới hơn hai tháng thôi cha, làm sao nhìn ra được giống anh bao nhiêu chứ? Anh có thể đừng tự luyến như vậy được không?”

Lục Thiệu Huy chớp mắt, nói một cách không hề khách sáo chút nào: “Anh chỉ miêu tả đúng sự thật mà thôi, nào có tự luyến gì đâu, anh không đẹp trai sao? Con trai anh không đẹp mắt sao?”


Cuối cùng, Diệp Bảo Châu không nhịn được nữa mà vớ lấy bàn chân nhỏ tí xinh của đứa bé, cầm trong tay niết tới niết lui: “Con trai anh đúng là ưa nhìn thật đấy, anh nhìn gương mặt, bàn chân nhỏ của tụi nó mà xem, nhỏ quá, lại còn mịn nữa chứ, sờ lên mềm biết bao…”

Lục Thiệu Huy cũng rất khó tin, tuy rằng đám trẻ đã được hai tháng nhưng vẫn còn rất nhỏ, nhỏ đến mức có đôi khi anh còn định nhét tụi trẻ vào trong túi áo mang theo đi làm: “Con trai em cũng ưa nhìn lắm.”

Nói xong, anh trêu đứa trẻ chơi, vừa cười vừa làm mặt quỷ, cũng học theo ngôn ngữ của tụi nhỏ mà ê ê a a.

Diệp Bảo Châu chìm đắm trong tình yêu của mẹ, vừa nhìn chằm chằm vào con vừa hỏi: “Anh nói xem, sau tụi nó lại lớn lên đẹp mắt như thế chứ?”




Bình Luận (0)
Comment