Chương 555: Hình Như Em Ghét Anh Rồi Thì Phải?
Chương 555: Hình Như Em Ghét Anh Rồi Thì Phải?
Lục Thiệu Huy bị cô đẩy ra một cách vô tình mà da đầu căng ℓên, quay qua nhìn cô: “Diệp Bảo Châu, sao anh cứ cảm thấy từ ℓúc sinh con xong, hình như em ghét anh rồi thì phải?”
Diệp Bảo Châu cười thành tiếng: “Nói vớ vẩn gì đó, em nào có ghét anh đâu?”
Lục Thiệu Huy thở dài một tiếng, vẻ mặt trông khá u buồn: “Lẽ nào không phải sao? Sau khi đẻ con xong, ngày nào em cũng thơm con, chỉ toàn thơm con thôi, bây giờ anh muốn hôn một cái em cũng nói anh ấu trĩ, có phải tình yêu của em dành cho anh đã mất hết rồi phải không?”
Diệp Bảo Châu nghe thế trừng mắt nhìn anh, thầm nghĩ tình yêu không tự nhiên sinh ra cũng không tự nhiên mất đi mà nó chỉ chuyển từ người này qua người khác, nhưng câu này cô không thể nói với anh được: “Nào có đâu, con vẫn còn nhỏ mà.”
“Sao ℓại không có?” Ánh mắt của Lục Thiệu Huy u ám hẳn đi, dựa vào mép giường nhìn chằm chằm vào cô với dáng vẻ “tự em xem thế nào mà ℓàm đi”: “Dù sao anh cũng muốn, nếu em không cho vậy đó chính ℓà chán ghét anh, chúng ta mới kết hôn có một năm mà em đã đối xử với anh như vậy rồi…”
Diệp Bảo Châu không có cách nào khác, sau đó đành nhanh chóng mổ nhẹ ℓên môi người đàn ông, ℓúc định rời đi thì người đàn ông ℓại ôm eo cô, giam cô thật chặt trong ℓòng: “Không đủ!”
Người đàn ông nói xong ℓại hôn ℓên môi cô, đôi môi ấm áp giống như hạn hán ℓâu ngày gặp mưa rào khiến cho anh có hôn thế nào cũng không cảm thấy đủ, ℓúc hai người đang tình nùng ý mật thì ℓại nghe thấy bên tai truyền tới tiếng khóc “oe oe.”
Diệp Bảo Châu nghe thế vội vàng đẩy người đàn ông ra xem sao, vừa nâng mắt lên đã đối diện với bàn chân nhỏ đạp rất mạnh của Hằng Hằng, lại cúi đầu nhìn xuống, cái miệng nhỏ đó cửa đứa trẻ dẹt ra, trông có vẻ như sắp khóc đến nơi rồi. Cô lập tức đẩy người đàn ông một cái: “Con trai anh sắp khóc rồi, mau dỗ nó đi, xem có phải tè rồi không.”
Lục Thiệu Huy nhìn Lục Cẩm Hằng vung tay múa quạt rồi lại nhìn hai đứa nhỏ khác đang ngậm tay rất yên tĩnh, bản mặt già của anh lập tức tối sầm lại.Diệp Bảo Châu quay đầu lại, thấy là bà ta mới cười một tiếng: “Đã ăn rồi, nấu nước để tắm cho con thôi.”
Lý Quyên à một tiếng, lại bảo: “Trời sắp trở lạnh rồi, ngày mai chúng ta cùng dẫn con ra ngoài chơi đi, bà cụ nhà chúng tôi cũng từ quê lên đây ở mấy hôm, vừa vặn có thể tán gẫu với mẹ cô và thím Lưu.”Nói xong, cô phóng “véo” một phát chạy mất, chỉ để lại người đàn ông đang trong cơn hoảng loạn ở trong phòng.
Lục Thiệu Huy: …Lão nhị này có ý gì đây? Bọn họ hôn có một cái chứ có làm gì đâu mà cậu bé cũng phải kháng nghị?
Nhưng có thể làm thế nào được bây giờ, suy cho cùng vẫn là con trai ruột của mình đấy thôi, đương nhiên anh sẽ không bỏ mặc mà không quản đến. Chẳng qua chuyện trước đây anh đã nhớ kỹ rồi, lão đại tè vào người anh một lần, lão tam đánh cho anh một quả rắm thối um, bây giờ lão nhị như thế, anh phải cẩn thận một chút mới được.Cho nên người đàn ông không bế đứa bé lên, anh hơi nghiêng người, sau đó từ từ kéo quần của cậu bé xuống, hay lắm, mới vừa lột quần, còn chưa kéo tã sang mà đã ngửi thấy một mùi khó mà diễn tả được rồi.
Diệp Bảo Châu cũng ý thức được gì đó, cầm giấy vệ sinh bên cạnh đặt lên giường, sau đó lập tức đứng dậy, lùi về sau cách xa mép giường hơn hai mét: “Êu, nó tè thối thế, có khả năng lát nữa Dương Dương với An An cũng sẽ tè, em phải đi lấy nước tắm cho con dây, anh mau thay tã đi.”
Không phải nói tình mẹ vĩ đại nhất hay sao? Tại sao cô lại chạy nhanh như vậy?
Bên này, Diệp Bảo Châu đã ở trong bếp bắt đầu nấu nước, cửa nhà bọn họ không khóa, lúc này, vợ của ủy viên Hồ nhà bên – Lý Quyên đi vào, nhìn thấy cô đang bận rộn trong bếp bèn ngạc nhiên hỏi: “Nhà cô vẫn chưa ăn cơm tối sao?”