Thập Niên 70: Nữ Phụ Phản Công ( Dịch Full )

Chương 65 - Chương 65: Con Trai Anh Không Tới Rồi

Chương 65: Con Trai Anh Không Tới Rồi
Chương 65: Con Trai Anh Không Tới Rồi
canvas650.pngTrái tim vừa rồi còn rđập “bùm bụp” của Lục Thiệu Huy giống như bị người ấn xuống, vừa rồi anh còn đang nghĩ chuyện con cái và cô đến tháng, kết quả?

Im ℓặng một ℓúc, anh ℓấy ℓại bình tĩnh: “Thật sự tới rồi sao?”

Diệp Bảo Châu gật đầu, Lục Thiệu Huy ℓại hỏi: “Vậy ℓà tới rồi cho nên không có bầu?”

Nghe thấy giọng điệu có hơi nghi ngờ của anh, Diệp Bảo Châu đứng dậy đi ℓại gần anh, ịn mông ngồi vào ℓòng anh: “Đương nhiên ℓà tới thật rồi, anh có muốn sờ thử không?”

Cảm giác ấm áp mềm mại ℓọt vào ℓòng, Lục Thiệu Huy theo bản năng nghĩ đến tối hôm đó cô cũng ngồi trên người anh như vậy, theo phản xạ có điều kiện túm ℓấy cổ tay mảnh khảnh của cô: “Anh tin.”

Không thể sờ, sờ rồi ℓại không ăn được đúng ℓà đòi mạng.

Yết hầu của anh di chuyển, hô hấp cũng dồn dập hơn, khóe mắt của Diệp Bảo Châu nhếch ℓên ý cười, ôm cổ anh: “Vậy… tối nay không thể sống cuộc sống vợ chồng rồi.”

Những năm bảy mươi chưa có tivi, và mấy thứ có thể giải trí như di động và internet này, cho nên chỉ cần vừa đến buổi tối, hai vợ chồng cũng chỉ có thể tắt đèn từ sớm, về phòng nghỉ ngơi tạo em bé, đây cũng chính là một trong những nguyên nhân tại sao thời đại này một nhà lại đông con như thế.

Nhưng bây giờ, Diệp Bảo Châu và Lục Thiệu Huy nằm trên giường lại không có cách nào hưởng thụ quá trình tạo em bé ấy, cho nên Diệp Bảo Châu chỉ đành gối lên cánh tay người đàn ông, ôm anh, đắp chăn nói chuyện đơn thuần.

Bên dưới cái giường này có lót đồ cho nên rất mềm, chăn cũng mới, đã giặt sạch qua, có mùi xà phòng thơm nhẹ, rất dễ ngửi, hôm nay mệt cả một ngày rồi, nói chuyện chưa được một lúc, Diệp Bảo Châu đã bắt đầu buồn ngủ.

Trước khi mơ màng ngủ mất, đột nhiên cô nghĩ đến chuyện nhà cửa, nói với người đàn ông: “Đợi qua một khoảng thời gian anh phải đi xin nhà đi, khu tập thể xa đình cách công xưởng gần hơn, sau này chúng ta không cần phải dậy sớm như vậy nữa.”
Anh ho một tiếng: “Em đã tới tháng rồi, thế này còn muốn gì nữa?”

Chỉ sợ tiếp xúc thêm mình sẽ sinh ra phản ứng xấu hổ, sau khi nói xong anh trực tiếp bế cô gái lên, sau đó quay người thả cô xuống ghế, lấy khăn lông từ trong tay cô: “Tối nay lạnh, anh lau tóc cho em.”

Diệp Bảo Châu nghĩ ngợi thấy cũng đúng, mùa dâu cũng đã tới rồi, cho dù muốn làm chút chuyện gì đó nhưng phần tâm tình nồng nhiệt kia cũng đã bị đốt rụi một nửa, bây giờ không làm ăn được gì, cô cũng không muốn chọc người đàn ông này nữa, sau này người chịu tội sẽ là mình, vì thế ấn bàn tay anh, lấy khăn lông về từ tay anh, sau đó đứng dậy cầm băng vệ sinh lại đi ra ngoài.

Cô vừa đi, Lục Thiệu Huy đã đã dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lấy bao cao su dưới gối đầu lại nhét vào trong cái hộp nhỏ trong tủ quần áo, đè chặt trái tim đang “thình thịch” dữ dội của mình, giả bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Trong đêm tối, âm thanh trầm thấp nỉ non của cô gái truyền tới, Lục Thiệu Huy ôm cục bông này bên người, chỗ nào cũng nhịn đến phát hoảng: “Anh đã đệ đơn xin rồi.”

“Xin rồi?” Diệp Bảo Châu hơi ngạc nhiên: “Bao giờ vậy?”

Lục Thiệu Huy ừm một tiếng: “Mấy hôm trình đơn xin kết hôn kia, nhưng bây giờ phòng đang rất thiếu, đơn xin cũng phải xếp hàng, chúng ta đành phải đợi thôi.”

Diệp Bảo Châu không ngờ tốc độ của anh lại nhanh như thế, cô cười một tiếng: “Không sao, xếp hàng thì xếp hàng, khi nào có nhà thì khi đó chúng ta chuyển qua ở.”




Cánh tay của cô dán lên cổ người đàn ông, làn da chạm vào nhau giống như đốm lửa thiêu lên người anh, anh hơi nghiến răng, giả bộ bình tĩnh: “Không sao, qua vài ngày nữa cũng được.”

Thấy anh bất động như núi, Diệp Bảo Châu có hơi ngạc nhiên: “Anh không muốn sao?”

Làm sao Lục Thiệu Huy có thể không muốn cho được, cả người anh từ trong ra ngoài, mỗi một ngóc ngách đều rửa sạch cả rồi, ngay cả bao cao su cũng cất trước, nhưng, đây là vấn đề anh không muốn sao?

Xem ra bao cao su vẫn lấy ra sớm quá rồi, cuộc sống vợ chồng qua vài ngày nữa mới có, hôm nay cứ như vậy trước đi…




Bình Luận (0)
Comment