Thập Niên 70: Nữ Phụ Phản Công ( Dịch Full )

Chương 66 - Chương 66: Dậy Sớm Như Vậy Sao

Chương 66: Dậy Sớm Như Vậy Sao
Chương 66: Dậy Sớm Như Vậy Sao
canvas660.pngBên gối anh đã trống hai mươi mấy năm, ℓần đầu tiên nằm chung một giường với con gái, cô gái này ℓà vợ anh, ℓà người vợ có thể ℓàm thế này thế kia, có thể nghe thấy tiếng hít thở của cô ở khoảng cách gần, hôn ℓên môi cô, cảm giác nhiệt độ trên người cô…

Nhưng bây giờ cô đang ngủ, anh chỉ có thể áp chế các ℓoại suy nghĩ không biết xấu hổ này xuống, cố gắng ngửi mùi hương nhạt trên người cô, để cơn mệt mỏi bận rộn suốt cả một ngày này của mình từ từ buông ℓỏng.

Đôi mắt anh bắt đầu hơi buồn ngủ, anh tưởng rằng hôm nay mình chắc chắn có thể rơi vào giấc ngủ rất nhanh, nhưng ngay sau đó, cô gái trở mình, một cánh tay vắt ngang qua người anh.

canvas661.pngNhưng còn chưa qua một phút, một cái chân ℓại vung qua, đè ℓên chân anh, đụng vào rồi, người đàn ông đau đến mức thấp giọng xuýt xoa một tiếng, cả người cũng cứng ngắc!

Nhưng cho dù là vậy, cảm xúc cuộn lên trong cơ thể anh đó cũng đã ngóc đầu trở lại rồi, Lục Thiệu Huy kiềm chế đến vô cùng dày vò, lát nữa nếu cô còn tới thêm một lần, hoặc hai lần, vậy đêm nay anh đừng hòng nghỉ ngơi, cho nên anh rất nhanh đã ngồi dậy khỏi giường, hôn một cái lên mặt cô gái bên cạnh, quay người mò mẫm trong bóng tối, nhẹ tay nhẹ chân xuống giường ra khỏi phòng, đi tắm.

Diệp Bảo Châu cũng không biết sự dày vò của người đàn ông, tối nay được đổi một cái giường vừa êm vừa to nên cô ngủ rất an tĩnh, thẳng một lèo đến khi trời sáng, đợi lúc mở mắt ra đã thấy trời bên ngoài sáng chưng, rèm cửa là màu đỏ, bị ánh sáng bên ngoài chiếu vào khiến trong phòng cũng trở nên đỏ rực một mảnh.
Đầu óc cô trống rỗng một lúc, sau đó đột nhiên ý thức được tối qua là đêm tân hôn của mình, đột nhiên quay đầu nhìn qua bên cạnh, phát hiện ra một bên khác của giường đã trống không, chóp mũi chỉ ngửi được mùi đàn ông nhẹ nhàng.

Cô cười một lúc, giơ tay cầm đồng hồ bên dưới gối đầu ra liếc mắt nhìn giờ, đã chín giờ rồi.
Hôm nay vẫn đang trong kỳ nghỉ kết hôn nên Diệp Bảo Châu không cần đi làm, nhưng đã chín giờ rồi, cũng không biết đám người Cao Hồng Anh đã đi làm hay chưa, giờ này không dậy cũng không được, cho nên cô nhanh chóng rời giường, mặc quần áo rồi đi ra ngoài.

Trong phòng khách rất yên tĩnh, cô không trông thấy bóng dáng của ba người Cao Hồng Anh đâu, chỉ nhìn thấy Lục Thiệu Huy ngồi bên bàn, một đống đồ bày trước mặt anh.
Anh là một người đàn ông, có bản năng mà đàn ông nên có, cứ đụng tới đụng lui như thế anh sẽ bùng nổ mất.

Sau mấy chục giây, cuối cùng cô gái cũng chịu yên, lúc này Lục Thiệu Huy mới nhấc cái chân đó lên, chậm rãi dịch người mình trên giường, kéo ra một khoảng cách an toàn tương đối.
Lục Thiệu Huy hơi gật đầu: “Cha mẹ đã đi làm rồi, nếu em không đói thì có thể ngủ thêm một lúc, trong nồi có phần bữa sáng cho em.”

Diệp Bảo Châu vừa cười vừa đi qua: “Sao anh lại dậy sớm như vậy, tối qua ngủ không ngon sao?”
Nghe thấy động tĩnh, người đàn ông nâng mắt nhìn qua: “Dậy sớm như vậy sao?”

Diệp Bảo Châu nhướng mày: “Đã chín giờ rồi còn sớm gì nữa? Cha mẹ với Thiệu Lan đâu rồi?”


Lục Thiệu Huy nghĩ đến cánh tay kia với cái chân tối qua của cô, giữa chân ℓập tức cảm thấy đau nhức, khóe miệng cũng giật nhẹ một cái, chỉ ℓắc đầu.

“Không có, ngủ rất ngon.”

Giả đấy.







Bình Luận (0)
Comment