Chương 746: Ngoại Truyện: Ngày Thường Của Đám Trẻ 3
Chương 746: Ngoại Truyện: Ngày Thường Của Đám Trẻ 3
Lục Cẩm Dương hỏi với giọng non nớt mềm như kẹo dẻo: “Thật sao ạ? Có bánh ạ?”
Một năm nay Dân Phúc đã ℓàm ra bánh cupcake, phía trên bánh phủ rất nhiều kem, bán vô cùng chạy và rất được các ℓứa nhi đồng yêu thích, trẻ con nhà ai cũng không thoát khỏi mẫu bánh ngọt này, ngay cả ba đứa nhỏ này cũng không ngoại ℓệ.
Diệp Bảo Châu biết cách này hữu dụng nên ℓại hắng giọng, nói: “Đương nhiên, ai trong các con khai trước thì mẹ sẽ cho người đó.”
Hu hu hu, tức thế nhỉ!
Lục Cẩm Dương sốt ruột, lập tức hừ một tiếng: “Nhưng anh không có nước mà, là em nói tiểu đấy chứ…”
Lục Cẩm Hằng bị nói tiểu nhiều nhất cũng tức giận, lập tức hừ một tiếng theo: “Đúng đó, An An tiểu trước mà…”Lục Cẩm An thấy sắc mặt của cha mẹ hình như đã tốt hơn một chút mới xoa tay, ngẩng gương mặt nhỏ lên hỏi: “Vậy còn cupcake không ạ?”
Diệp Bảo Châu: …Nhìn bộ dáng này của ba anh em, khóe miệng Lục Thiệu Huy co rút: “Vừa rồi không phải ba đứa con rất đoàn kết hay sao, chỉ vì một cái bánh mà trực tiếp bán đứng đối phương luôn?”
Lục Cẩm An hừ một tiếng, quay ngoắt mặt sang một bên, thề rằng sau này sẽ không dẫn đầu đi chơi nữa, bảo bảo tức chết đi được!Lục Thiệu Huy nhìn cậu bé, lại quay mặt cậu bé rồi, sau đó nhanh chóng dạy dỗ ba đứa nhỏ: “Các con như vậy là không được, nếu lên chiến trường cũng như thế thì đúng là xong đời rồi, trực tiếp toàn quân bị diệt luôn.”
Diệp Bảo Châu cũng cảm thấy không được, ba thằng quỷ nhỏ này vì lợi ích mà đã biết bán đứng đối phương rồi. Lúc này, cô cũng nhìn tụi nhỏ rồi dạy bảo: “Đúng rồi đấy, ba đứa con chính là anh em, rõ ràng cùng phạm một lỗi như nhau vậy sao có thể chỉ trích nhau được? Đã phạm lỗi thì nên thừa nhận lỗi sai trước, chứ không phải đùn đẩy lỗi cho người khác, đã biết chưa!”Lục Cẩm An vội vàng biện minh, gương mặt nhỏ lập tức đỏ bừng lên: “Dù sao cũng là các anh đòi chơi nhé…”
Được rồi, vốn mọi người chỉ muốn nghe xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng cuối cùng ba đứa trẻ này lại trực tiếp chỉ trích lẫn nhau, Diệp Bảo Châu lập tức ngăn cản: “Được rồi được rồi, ba đứa con đều có phần, mẹ biết rồi.”Lần này, ba đứa nhỏ cũng gật đầu, đồng thanh hô: “Tụi con biết rồi, tụi con sai rồi ạ.”
Sắc mặt của Lục Thiệu Huy hơi dịu đi: “Thế này còn nghe được!”Cậu bé lập tức phồng má, trừng mắt nhìn bọn họ: “Là Dương Dương nói muốn chơi trước, bằng không con cũng không tiểu vào làm gì, Hằng Hằng cũng tiểu mà, anh ấy tiểu nhiều nhất.”
Lần này ngay cả anh cả, anh hai cũng không gọi nữa, trong giọng điệu non nớt tràn đầy sự giận dữ, sau đó cậu bé lại nhìn Diệp Bảo Châu, lẩm bẩm: “Mẹ ơi, chính là hai người họ đòi chơi đó.”
Hay ℓắm, vẫn còn nhớ nhung chuyện này nữa à.
Tên khó viết ℓắm!
Diệp Bảo Châu cũng không chiều tụi nhỏ mà nói: “Đúng, bánh có thể ăn nhưng phải chịu phạt trước đã.”