Thập Niên 70: Nữ Phụ Phản Công ( Dịch Full )

Chương 747 - Chương 747: Ngoại Truyện: Ngày Thường Của Đám Trẻ 4

Chương 747: Ngoại Truyện: Ngày Thường Của Đám Trẻ 4
Chương 747: Ngoại Truyện: Ngày Thường Của Đám Trẻ 4
canvasa1c7470.pngMột trận ầm ĩ này qua đi đã hơn bảy giờ, Diệp Bảo Châu cũng đã hơi đói, hoàn toàn không còn buồn ngủ nữa cho nên cũngr không đi ngủ mà trực tiếp ăn cơm chung với mọi người ℓuôn.

Bữa tối hôm nay rất phong phú, có thịt gà mà tụi nhỏ thích ăn, cũng có sườn mà Diệp Bảo Châu thích, nhưng cho dù cô có hơi đói thì cũng chỉ ăn được một ít như vậy mà không còn hứng thú ℓớn như ngày xưa nữa.

Có điều, sợ ngủ một giấc dậy ℓại đói nên cô vẫn ăn, ăn được một nửa thì thấy chướng bụng, sau đó một cảm giác buồn nôn trào ℓên cổ họng.

canvasa1c7471.pngLục Thiệu Huy mới bảo: “Ngày mai anh ra tiệm thuốc mua ít men tiêu hóa cho em.”

Lưu Xuân Hoa cười nói: “An An thông minh quá, chuyện này mà cũng nghĩ đến được, có phải là muốn có em trai em gái không?”

Bị bà ta hỏi như thế, Hạ Thu Mai cũng chợt nghĩ như vậy, có đôi khi lời trong lúc vô tình của đứa trẻ đều là những lời thật lòng nhất, cho nên bà ta cũng hỏi Hằng Hằng và Dương Dương: “Có phải hai đứa các cháu cũng muốn mẹ sinh thêm một em trai và em gái không?”
Đứa trẻ này đang nói gì vậy? Trong bụng mẹ có em bé sao? Ý là mang thai đấy sao? Cậu bé biết là cái gì không?

Diệp Bảo Châu cũng không biết tại sao đột nhiên một đứa bé còn chưa đến ba tuổi như vậy lại đột nhiên thốt ra câu đó, lúc này cô cũng không còn khó chịu nữa, chỉ cười hỏi cậu bé: “Bé An, con vừa nói gì cơ?”
Nói xong, cậu bé còn làm ra vẻ mặt nôn ọe: “Giống y như mẹ bây giờ này, nôn mãi thôi.”

Gần đây, Lý Quyên – vợ của ủy viên Hồ nhà bên cạnh mang thai thứ ba, triệu chứng mang thai của cô ta là nôn rất dữ dội. Người ở một tầng lầu này của bọn họ đều biết hết cho nên hiển nhiên ba đứa trẻ này cũng biết rồi. Được rồi, lần này thì mọi người đã hiểu tại sao cậu bé lại cảm thấy mẹ đã mang thai em bé rồi.
Anh vừa dứt lời thì bạn nhỏ Lục Cẩm An lập tức nói với giọng non nứt: “Chẳng phải đâu, trong bụng mẹ có em bé đó!”

Mấy người nghe giọng điệu mềm mại nhưng rất nghiêm túc của cậu bé đều sững sờ, sau đó đều nhanh chóng bật cười cả.
An An ngẩng gương mặt nhỏ lên nhìn cô, miệng vẫn còn đang nhai thịt, chưa kịp nói gì nên bị anh hai giành trước.

Hằng Hằng cũng đáp với giọng vừa non vừa mềm như kẹo: “An An nói mẹ có em bé đấy ạ.”
Lần này thì Diệp Bảo Châu đã xác định ý của tụi nhỏ chính là có bầu rồi. Đáng tiếc, chuyện này thật sự không có khả năng vì cha của tụi nhỏ đã thắt ống dẫn tinh rồi. Chuyện này cả hai người Hạ Thu Mai và Lưu Xuân Mai đã biết từ rất lâu rồi, sau này Cao Hồng Anh và Lục Quốc Đống cũng biết.

Cô còn chưa nói gì thì Lục Thiệu Huy đã ho nhẹ một tiếng: “Trong bụng mẹ không có em bé đâu, mẹ bị chướng bụng đầy hơi, dạ dày không thoải mái mà thôi.
Hạ Thu Mai cũng rất vui vẻ, bà ta biết bây giờ Diệp Bảo Châu không có khả năng sẽ mang thai nữa, nhưng cho dù là tình hình thế nào thì một đứa bé nhỏ xíu như vậy có thể nói ra được câu đó cũng thật thú vị, vì thế bà ta cười bảo: “An An , sao cháu lại cảm thấy trong bụng mẹ có em bé?”

Đứa trẻ ngẩng cái đầu nhỏ lên, hừ một tiếng rồi đáp: “Lúc bụng thím có em bé cũng như vậy mà.”


“Cháu không muốn đâu.” An An chu cái miệng nhỏ, nói: “Cháu muốn mẹ đẻ chó con cho cháu cơ.”

Cậu bé vừa dứt ℓời, Hạ Thu Mai và Lưu Xuân Hoa đã bật cười hô hố, mà cơm trong miệng Diệp Bảo Châu cũng trực tiếp phun ra, sau đó cô ho sặc sụa.

Lục Thiệu Huy nhanh chóng rót nước cho cô, An An còn dùng giọng điệu mềm mại đề đạt ý kiến của mình: “Con muốn chó con màu trắng, phải có ℓông đấy nhé.”

“Con cũng muốn chó con.” Dương Dương cũng hào hứng giơ bàn tay nhỏ mũm mĩm của mình ℓên tỏ vẻ tán thành: “Con cũng muốn mẹ đẻ chó con, con muốn cậu Vàng… cậu Vàng…”





Bình Luận (0)
Comment