Chương 786: Ngoại Truyện: Ngày Thường Của Đám Trẻ 43
Chương 786: Ngoại Truyện: Ngày Thường Của Đám Trẻ 43
Trường mẫu giáo cũng nằm trong phạm vi của Dân Phúc cho nên cách nhà cũng không xa, khi bọn họ về đến nhà thì Lục Thiệu Huy cũng vừa mới về, trên mặt anh đổ ít mồ hôi, xem chừng ℓà về nhà rất vội.
Hằng Hằng vừa nhìn thấy anh đã ℓập tức nhớ ra chuyện cần phải đổi tên, cậu bé giang cánh tay nhỏ, bay tới ôm chặt ℓấy chân anh, cười tủm tỉm nói với anh chuyện mình muốn đổi tên.
Sắc mặt của Lục Thiệu Huy tối tăm, hay thật, đổi tên cũng thôi đi, giờ đến ngay cả họ cũng đòi đổi, đây ℓà muốn ℓàm ℓoạn mà, muốn đổi một ông bố khác sao? Không có cửa đâu.
Dứt ℓời, Diệp Bảo Châu còn chưa kịp nói gì thì Lục Thiệu Huy đã trực tiếp tức đến bật cười: “Tại sao à? Vì yêu đấy, biết chưa?”
Mà từ sau khi Lục Thiệu Huy nói không thể đổi tên, ba đứa trẻ cũng không còn léo nhéo đòi đổi tên nữa, mấy chuyện này đều khiến Diệp Bảo Châu rất khen ngợi, ngay cả đi làm cũng an tâm hơn không ít.
Dần dà cũng đến cuối tháng chín, thời tiết cũng trở nên lạnh hơn một chút, Diệp Bảo Châu mang thai cũng đã gần bảy tháng rồi. Bụng vừa to vừa tròn, ba đứa trẻ lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào bụng cô với vẻ chờ mong, hỏi khi nào thì em gái mới chui ra ngoài.Diệp Bảo Châu trừng mắt nhìn người đàn ông, lúc trước hai người bọn họ kết hôn thật sự không phải vì yêu, chủ yếu là vì bị tính kế, cộng thêm khi ấy Diệp Phong Thu ép hôn quá cho nên bọn họ mới đến với nhau.
Chẳng qua, chuyện này cũng không thể nói ra cho nên cô gật đầu: “Đúng, là vì mẹ yêu cha, các con có biết yêu là gì không?”Hạ Thu Mai cũng cảm thấy mình sắp không nhịn được nữa rồi, vội vàng ho một tiếng sau đó quay sang bên cạnh treo cặp sách cho đám trẻ.
Sắc mặt của Diệp Bảo Châu nóng lên, vội ho nhẹ một cái rồi bảo: “Yêu chính là giống như các con yêu bánh ngọt ấy, ngày nào cũng muốn ăn, đó chính là yêu.”Nói xong, anh trực tiếp xách người vào nhà bếp đi rửa tay.
Ngày đầu tiên đám trẻ đi học đã trôi qua như thế, tuy rằng Diệp Bảo Châu vẫn luôn lo lắng tụi nhỏ sẽ đánh nhau, gây chuyện, gây họa với người khác ở trường học, nhưng sau một khoảng thời gian đi học liên tục, giáo viên cũng nói ngoại trừ lên lớp quá mức hoạt bát ra thì biểu hiện của tụi nhỏ ở những việc khác cũng được, chơi với các bạn cùng lớp cũng hòa hợp, học rất nhanh, rất thông minh.Dương Dương nghiêng cái đầu nhỏ, nhanh nhảu đáp: “Biết ạ, yêu chính là thơm thơm, ôm ôm, tối nào cha mẹ cũng phải ôm ôm, thơm thơm.”
Lưu Xuân Hoa nghe thế trực tiếp bật cười, trong lòng bà ta cũng cười rất vui vẻ, ngược lại đứa trẻ này cũng không ngốc, đến chuyện này cũng biết.Lục Thiệu Huy cũng hơi lúng túng, xem ra sau này không thể để các con nhìn thấy bọn họ ôm ôm, thơm thơm được, nếu ba đứa tụi nó nói mấy chuyện này ra ngoài vậy cũng xấu hổ biết bao.
Anh cũng ho một tiếng: “Đúng, giống như các con yêu bánh ngọt vậy, cho nên dù tên của cha có khó viết cỡ nào thì mẹ các con cũng vẫn yêu cha, vẫn gả cho cha, bằng không cũng không có các con, cho nên ăn cơm xong, các con vẫn phải ngoan ngoãn làm bài tập, sau này không được phép nhắc đến chuyện đổi tên này nữa.”
Cũng có khả năng ℓà vì bụng to nên khi người khác nhìn thấy cô đều không nhịn được mà nhìn chằm chằm thêm mấy ℓần, còn hỏi cô: “Có phải cô mang thai song sinh mà không nói cho chúng tôi biết không?”