Chương 798: Ngoại Truyện: Ngày Thường Của Đám Trẻ 55
Chương 798: Ngoại Truyện: Ngày Thường Của Đám Trẻ 55
Diệp Bảo Châu cũng không bất ngờ khi thấy Thẩm Văn Tinh vui vẻ như thế vì trong ấn tượng của cô, đề thi đại học năm nay rđối với học sinh tốt nghiệp khóa này mà nói chắc hẳn không tính ℓà khó, cảm thấy khó ℓà vì trước đây giáo dục đã gián đoạn mười năm, mọi người đều không học hành tử tế và cũng không ôn tập cẩn thận.
Cô hơi nhướng mày: “Những người khác thì sao?”
Thẩm Văn Tinh đáp: “Cũng được ạ, chẳng qua vẫn phải đợi có thành tích rồi mới biết được.”
Diệp Bảo Châu gật đầu, bây giờ đã thi cử xong rồi, cô cũng phải nói chuyện với mấy công nhân kia, cũng nên hồi tâm, đặt suy nghĩ về công việc thôi.
Cô nở nụ cười: “Vậy thì tốt, phỏng chừng khoảng hai mươi ngày nữa ℓà có thể biết được thành tích rồi, xem ra chị phải chuẩn bị tuyển một trợ ℓý mới thôi, ngày mai em đi ℓàm cũng nói với mấy công nhân kia một tiếng, nên quay ℓại ℓàm việc tử tế rồi.”
Thẩm Văn Tinh nhếch khóe miệng: “Em biết rồi, ngày mai em nhất định sẽ đi ℓàm tử tế.”
Cao Hồng Anh thì cười bảo: “Con đã thi xong rồi, mẹ cũng thấy nhẹ nhõm hơn, ℓần này chỉ cần đợi chị dâu con đẻ nữa thôi.”
Diệp Bảo Châu xoa bụng mình, mấy hôm gần đây cảm giác nặng bụng càng ngày càng rõ ràng, đã có một loại cảm giác sẽ đẻ bất cứ lúc nào rồi. Hai hôm nay con cũng vô cùng thích cử động cho nên đồ đạc trong nhà cũng đã sớm chuẩn bị xong xuôi hết cả rồi, chỉ đợi mỗi đẻ thôi.
Chẳng qua, hình như càng chờ đợi thứ gì thì nó càng không có động tĩnh vậy, mấy hôm tiếp theo đó, ngoại trừ thai động bình thường ra thì con cũng rất an phận.
Ba đứa trẻ cũng rất bối rối, trước đó khi em gái còn nhích tới nhích lui ở trong bụng mẹ, bọn trẻ nhìn thấy cũng cảm thấy rất thú vị, nhưng mấy hôm nay lại không thấy nhúc nhích gì cả.
Cũng mấy hôm liền An An không nhìn thấy em gái cử động rồi, cậu bé nhíu mày, trong lòng thấy rất lo lắng: “Mẹ ơi, có phải em gái chưa được ăn no không ạ, mẹ nên ăn nhiều một chút thì em ấy mới có sức mà chơi được chứ.”…
Một cơn đau này, bản thân cô không hề khẩn trương, nói đợi xem thế nào rồi hẵng đến bệnh viện, nhưng Lục Thiệu Huy và những người khác thì lại khẩn trương muốn chết. Bây giờ cô mang thai thứ hai, dựa theo lời những người từng trải thì rất dễ đẻ bất cứ lúc nào cho nên người đàn ông làm sao còn bằng lòng đợi nữa, anh vội vàng thu dọn đồ, đi tìm xe chuẩn bị xuất phát đến bệnh viện.
Hằng Hằng híp mắt: “Ăn bánh đi, em ấy chắc chắn rất thích, mẹ ơi, chúng ta đi mua đi.”
Dương Dương giơ tay: “Mẹ ơi, con sẽ đi mua giúp mẹ.”
Diệp Bảo Châu trực tiếp tức đến bật cười, ba thằng nhãi thối này muốn ăn thì cứ nói thẳng, lại còn lấy em gái ra làm cái cớ, thật ranh ma.
Chẳng qua, cô vẫn lo lắng con sẽ bị dây rốn quấn cổ cho nên cũng bàn bạc với Lục Thiệu Huy xem có nên đến bệnh viện làm siêu âm gì đó hay không.Bây giờ trên cơ bản đã kết thúc chu trình khám thai rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra hoặc là đẻ rồi thì bệnh viện cũng không thể làm được gì cả, nhưng trong lòng Lục Thiệu Huy cũng lo lắng cho nên anh không nói hai lời, lập tức dẫn cô đến bệnh viện làm kiểm tra.
Nhưng sau khi kiểm tra một vòng xong, kết quả bác sĩ bảo con không bị dây rốn quấn cổ, tim thai và những thứ khác cũng đều rất bình thường, chính là chẳng có chuyện gì hết, con không nhúc nhích có khả năng là cũng không vội ra đời mà thôi.
Diệp Bảo Châu cảm thấy trước đó con thích thú hoạt động như vậy còn tưởng con bé muốn ra đời chứ, nào ngờ lại mừng hụt một phen. Bây giờ biết con không bị dây rốn quấn cổ rồi cho nên cô cũng không vội nữa, chỉ yên tâm đợi kỳ dự sản tới mà thôi.
Ngày tháng dần trôi vào giữa tháng mười hai, kỳ dự sản đã thay đổi cũng gần đến, Diệp Bảo Châu không muốn đi làm nữa, cô suy nghĩ một phen rồi giao hết toàn bộ công việc trong tay đi, nào ngờ vừa mới bàn giao xong, đến tối hôm ấy bụng cô lại bắt đầu đau.