Thập Niên 70: Nữ Phụ Phản Công ( Dịch Full )

Chương 799 - Chương 799: Ngoại Truyện: Ngày Thường Của Đám Trẻ 56

Chương 799: Ngoại Truyện: Ngày Thường Của Đám Trẻ 56
Chương 799: Ngoại Truyện: Ngày Thường Của Đám Trẻ 56
canvasa1c7990.pngHằng Hằng chu môi: “Con không muốn, bây giờ con muốn đi cùng cơ.”

An An cũng nhìn Lục Thiệu Huy, giọng điệu vô cùng đáng thương: “Cha ơi, tụi con cũng muốn đi, hôm nay mẹ không nhìn thấy bọn con sẽ buồn ℓắm đó.”

Trong ℓòng Diệp Bảo Châu khẽ cười một tiếng, hôm nay không nhìn thấy bọn nhỏ thì cô cũng sẽ không buồn đâu, nhưng ℓời này cô chắc chắn không thể nói ra được rồi: “Không sao, mẹ có thể nhịn được mà, đợi ngày mai các con ℓại qua đó sau đi.”

An An hơi ngẩng gương mặt nhỏ ℓên, dẩu môi bảo: “Không đúng, mẹ không thể nhịn được, trước đó mẹ còn nói một ngày không nhìn thấy bọn họ thì sẽ buồn ℓắm mà, bọn con muốn đi.”

“Đúng đó, muốn đi, bé muốn đi!”

“Đúng thế, muốn đi cơ!”

Dương Dương và Hằng Hằng cũng phụ họa theo, ℓần này cho dù có thế nào thì tụi nhỏ cũng phải tới bệnh viện nhìn em gái!

Lục Thiệu Huy sững sờ, anh không dám về mà chỉ hỏi bác sĩ: “Đã đến kỳ dự sản mà vẫn chưa sinh, vậy vừa rồi cô ấy bị đau bụng là đã xảy ra chuyện gì?”

Bác sĩ cười đáp: “Có khả năng chỉ là cơn đau nhất thời mà thôi, trước mắt kiểm tra cho thấy cô ấy cách lúc sinh vẫn còn sớm lắm, kỳ sự sản cũng không chắc chắn một trăm phần trăm đâu.”

Bây giờ Diệp Bảo Châu cũng không cảm thấy đau nữa, phỏng chừng chỉ là một trận kinh hãi nhẹ mà thôi, cho nên cô nhìn người đàn ông: “Bây giờ em không đau nữa rồi, hay là chúng ta cứ về trước đi?”

Cho dù bác sĩ đã nói như thế nhưng Lục Thiệu Huy vẫn không yên tâm: “Vẫn nên quan sát thêm một lúc nữa đi, tối nay chúng ta cứ ở lại trước, lỡ như nửa đêm đẻ đến lúc đó lại luống cuống tay chân.”
An An cũng gật cái đầu nhỏ: “Anh đều không đi vậy con cũng không đi nữa.”

Diệp Bảo Châu: …

Hóa ra tình mẹ con còn không bằng bánh mì với kẹo sữa thỏ trắng à.

Ba đứa nhỏ trực tiếp bị bánh mì nhỏ câu đi mất, Diệp Bảo Châu rất thuận lợi ra ngoài, chiếc xe của xưởng cũng được ủy viên Hồ gọi tới giúp, Lý Quyên cũng qua đây.
Lúc này, Hạ Thu Mai cũng rất lo lắng, nếu đã đến bệnh viện rồi vậy bà ta cũng có cùng suy nghĩ với Lục Thiệu Huy: “Nếu đã tới rồi thì cứ ở lại trước đi, nếu ngày mai vẫn không có động tĩnh gì thì chúng ta lại về sau.”

Diệp Bảo Châu cũng không từ chối thêm nữa mà kêu Hạ Thu Mai và ủy viên Hồ ngồi xe về nhà. Tối nay cô sẽ ở lại bệnh viện, Lục Thiệu Huy ở cạnh cô, nhưng một đêm này qua đi, đến sáng ngày thứ hai, ngoại trừ đứa con trong bụng hơi động đậy một chút ra thì Diệp Bảo Châu cũng không có cảm giác sắp đẻ gì.



Đã là thai thứ hai rồi lại còn là thai một nên lần này, Diệp Bảo Châu cũng không hoảng, nên cô cũng không cho Lý Quyên đi theo cùng. Sau khi mấy người lên xe, tuy rằng bụng cô đã không còn đau như trước nhưng người đàn ông vẫn lo lắng suốt một đường, chỉ sợ cô đẻ luôn trên xe.

Đến bệnh viện, Lục Thiệu Huy lập tức xuống xe định đi tìm bác sĩ lấy xe đẩy, nhưng Diệp Bảo Châu lại kéo anh về: “Không cần gọi đâu, bây giờ em hết đau rồi, có thể tự xuống xe được.”

Cô nhẹ nhàng xuống xe, đợi khi vào bệnh viện, bác sĩ vừa trông thấy người vác bụng bầu to như Diệp Bảo Châu nói trước đó có đau bụng là lập tức kêu cô vào phòng chờ sinh rồi làm kiểm tra đủ kiểu cho cô.

Đợi kiểm tra xong lại phát hiện tất cả đều rất bình thường, tử cung cũng chưa mở, không có hiện tượng sắp đẻ nên bác sĩ kêu bọn họ có thể về nhà trước.
Lục Thiệu Huy thở dài một tiếng, nhìn Lưu Xuân Hoa: “Thím ơi, lấy bánh mì với kẹo sữa thỏ trắng ra đi, ba đứa tụi nó ai không đi thì người đó có thể ăn.”

Ba đứa nhỏ nghe thế chợt sững sờ, sau đó cả ba người đưa mắt nhìn nhau, đôi mắt cũng sáng rực như đèn pha ô tô, lần này thái độ trực tiếp quay ngoắt một trăm tám mươi độ luôn.

Dương Dương cười hì hì lè lưỡi: “Mẹ ơi, con không đi bệnh viện nữa, ngày mai con lại tới thăm mẹ sau nha.”

Hằng Hằng vỗ bàn tay nhỏ: “Con cũng không đi, ngày mai còn phải đi học nữa.”




Bình Luận (0)
Comment