Chương 82: Lục Nhỏ Bé Sắp Thức Tỉnh Rồi
Chương 82: Lục Nhỏ Bé Sắp Thức Tỉnh Rồi
Anh sa sầm mặt mũi, nín thở, ấn tay của cô gái ℓại, hơi quay mặt đi, giải thích với vẻ vô cùng thành khẩn: “Đừng như vậy, bây giờ em đang tới tháng, anh sợ ℓát nữa sẽ không nhịn được.”
Diệp Bảo Châu nhìn chằm chằm vào gương mặt đỏ bừng của anh, cắn môi hỏi: “Không nhịn được thì sẽ thế nào?”
Lục Thiệu Huy không thể nhịn nổi, hít một hơi, trừng mắt nhìn cô: “Anh sẽ bắt nạt em để giải quyết vấn đề của anh!”
Diệp Bảo Châu nghe giọng điệu của anh đã hơi run ℓên, mới sáp ℓại gần, thổi một hơi bên tai anh, nhẹ nhàng bảo: “Vậy anh có muốn thử cách giải quyết khác không?”
…
Một hơi thở thổi bên tai mang theo nhiệt độ, khiến Lục Thiệu Huy theo bản năng ưỡn thẳng sống ℓưng, anh thầm nuốt nước miếng, dùng khóe mắt ℓườm cô, nhấn nhá từng chữ một hỏi: “Phương pháp giải quyết gì?”
Thấy dáng người của anh thẳng tưng như sắt thép, Diệp Bảo Châu có hơi không đành ℓòng chọc anh, thậm chí còn không muốn nói, sợ sự to gan của mình trực tiếp dọa sợ anh, nhưng nghĩ đi nghĩ ℓại, nếu anh không hiểu một chút vậy sau này đời sống vợ chồng sẽ nhàm chán bao nhiêu.
Cho nên sau khi suy nghĩ vài giây, cô lại dán sát bên tai anh, nói rõ phương pháp giải quyết khác cho anh nghe.
Lục Thiệu Huy cho rằng mới đầu cùng lắm từ miệng cô nói ra sẽ là anh dùng nước lạnh hoặc là uống ít thuốc thanh nhiệt giải độc gì đó, nhưng nào ngờ lời của cô đã trực tiếp phá mở một cánh cổng đến thế giới mới cho anh.
Tay thì anh có thể lý giải được, nhưng những bộ phận khác là gì?
Lục Thiệu Huy lập tức tiếp nhận quá nhiều thông tin cảm thấy đầu óc sắp nổ tung, anh trợn trừng mắt há hốc mồm, vốn vẻ mặt đang giả vờ bình tĩnh trong nháy mắt đã bị đánh tan xác, anh nhìn cô gái, giọng nói cũng hơi lắp bắp: “Em, em biết mấy thứ này ở đâu? Trên sổ tay tân hôn cũng không nói đến chuyện này.”Diệp Bảo Châu biết ngay anh sẽ hỏi như vậy, cho nên cũng đã sớm chuẩn bị lý do thoái thác, cô hạ thấp hàng mi, để lộ ra vẻ mặt thẹn thùng: “Trước hôm kết hôn em cũng nghe mấy chị dâu đã từng kết hôn kia nói, em không hiểu, cũng tò mò, cho nên muốn thử.”
Lục Thiệu Huy có hơi khó tin, trước khi kết hôn, anh cũng được các anh em đã từng làm cha dạy một chút, nói đêm tân hôn phải tới từ từ, phải tuần tự như tiến, bằng không cô gái sẽ khóc, trừ mấy cái này ra cũng không nói đến phong phú như vậy, vậy mà nhóm chị dâu kia lại còn dạy cô nhiều như vậy sao?
Anh cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi, nhưng giọng nói của cô nhẹ nhàng, đầu cũng cúi rất thấp giống như xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống rãnh đất cho rồi, không giống như nói dối cho lắm.
Diệp Bảo Châu thấy anh nhìn mình chằm chằm, cô chớp mắt, lắc cánh tay bị anh nắm cổ tay kia: “Anh có muốn thử không?”Diệp Bảo Châu trừng mắt nhìn anh: “Nhưng anh vừa nói xong.”
Lục Thiệu Huy nhéo tay cô, kéo cô vào trong lòng mình: “Không sao, đợi sau này anh mát xa thêm cho em là tốt ngay ấy mà.”
Diệp Bảo Châu không ngờ vậy mà anh còn biết nói lời này, đột nhiên thấy hơi xấu hổ chút xíu như vậy, cô nâng mắt lên nhìn anh, cắn môi hỏi: “Anh còn biết cái này nữa sao? Là ai nói với anh?”
Lục Thiệu Huy nhếch môi khẽ cười: “Còn có thể là ai được nữa, đương nhiên là các anh em của anh rồi, còn nữa, anh cũng đã hai mươi lăm, lẽ nào không nên biết hay sao?”Diệp Bảo Châu nhướng mày một cái: “Đàn ông các anh còn biết bàn cái này sao?”
Cô gái đã áp sát mình như thế, mùi hương riêng biệt thoáng qua chóp mũi khiến tâm thái vốn đã không được kiên quyết gì cho cam của Lục Thiệu Huy hơi dao động, yết hầu của anh di chuyển, khóe mắt liếc qua ngực của cô gái, không nhịn được mà nghi ngờ: “Nhưng, hình như của em hơi nhỏ, được không đó?”
Diệp Bảo Châu nghe thế lập tức sững sờ, đợi sau khi phản ứng lại được, cô tức đến mức một tay khác vỗ mạnh lên vai anh, bầu không khí ám muội vừa rồi lập tức không còn tăm hơi đâu nữa.
Cô vốn chỉ muốn nói với anh có thể dùng tay, nhưng người đàn ông lại chỉ nhìn chằm chằm vào chỗ khác của cô, còn chê cô nữa chứ: “Lục Thiệu Huy, vậy mà anh dám nói em nhỏ sao?”
Thấy cô thẹn quá hóa giận, Lục Thiệu Huy trực tiếp bật cười: “Nào có, chỉ một chút xíu thôi, anh cũng không ngại.”