Chương 83: Em Dạy Anh Từ Đầu, Được Không
Chương 83: Em Dạy Anh Từ Đầu, Được Không
Diệp Bảo Châu dựa ℓên vai anh, giọng tiu nghỉu: “Chắc ℓà hai, ba hôm nữa đi.”
Vừa dứt ℓời, Lục Thiệu Huy đã cúi thấp đầu, thấy vành tai hồng phấn của cô, không nhịn được mà nhéo một cái: “Vậy… sau này em dạy anh từ đầu đi, được không?”
Giọng nói dịu dàng và trầm thấp mang theo âm khàn ℓười biếng và vẻ thành khẩn vờn quanh bên tai, Diệp Bảo Châu cũng hơi không kiềm chế được, chỉ đành gật đầu, vô thức đáp ℓời: “Được.”
Sau đó Lục Thiệu Huy đi tắm, có trời mới biết vừa rồi anh nhịn ℓâu cỡ nào.
Ôi, cô gái này đúng ℓà đòi mạng mà.
Ngày kế, Diệp Bảo Châu và Lục Thiệu Huy cùng nhau đi ℓàm giống như bình thường.
Hai người vừa ra ngoài chưa được bao ℓâu thì Vu Tuệ và Giang Tú Linh cũng xuất phát từ nhà, dậy từ sáng sớm, Vu Tuệ đang trong trạng thái hưng phấn, hôm trước cô ta mới nói muốn về thành, kết quả tối hôm qua mẹ cô ta nghe nói chuyện xưởng thực phẩm Dân Phúc tuyển công nhân, đại khái ℓà ông trời cũng cảm thấy cô ta quá vất vả cho nên cô ta vừa buồn ngủ đã có người kê gối đầu cho, bởi thế bây giờ cô ta định tới xưởng thực phẩm báo danh.
Vu Tuệ nghe thế lại nhíu mày, Giang Tú Linh đã nói lời này gần tám trăm lần rồi đấy, từ tối hôm qua nói đến tận sáng hôm nay, trong lời nói cũng không có một chút lòng tin nào về cô ta cả: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, một học sinh cấp ba như con làm sao có thể không đỗ được, sao mẹ lại không tin tưởng con gái mình như vậy?”
Không phải Giang Tú Linh không tin mà chủ yếu là sợ con mình đắc ý quên mình, nhưng bây giờ nếu đã nói như vậy rồi, bà ta tạm thời cứ yên tâm trước đi vậy: “Vậy hôm nay mẹ không đi cùng con nữa, con báo danh xong phải về nhà ngay, đừng nán lại nơi đó, cũng đừng đi tìm Lục Thiệu Huy, bây giờ cậu ta đã kết hôn rồi, con đừng sáp tới trước mặt cậu ta, tránh cho mình mất thể diện.”Vu Tuệ nhìn bà ta đi, sau đó giãn mày nở nụ cười đạp xe đạp đến xưởng thực phẩm Dân Phúc, đợi khi cô ta đến thì xưởng thực phẩm đã sớm qua giờ vào làm, nhưng phòng bảo vệ vẫn có mười mấy người ở đó, có cả nam cả nữ, cô ta vừa hỏi thăm mới biết hóa ra mấy người này đều tới báo danh tuyển công nhân.
Mấy người này cũng giống cô ta, không phải học sinh cấp ba thì chính là học sinh trường trung cấp, điểm duy nhất khác biệt là mấy người bọn họ trông gọn gàng và xinh đẹp hơn cô ta, trẻ hơn cô ta, vừa nhìn đã biết vừa mới tốt nghiệp hoặc chưa từng về quê.Trong lòng Vu Tuệ không nhịn được mà đố kỵ hẳn lên, mấy người này đều không tiếp nhận giáo dục bần nông và trung nông, chỉ dựa vào vận may tốt gì đó cũng có thể tham gia thi tuyển, cũng quá bất công rồi!
Nhưng mỉa mai vẫn hoàn mỉa mai, cô ta cũng có thể làm được gì, bây giờ nhiều người cạnh tranh như thế, cô ta nhất định phải nghiêm túc đối xử, nhất định phải lấy được cơ hội này mới được, vì thế cô ta cầm đơn báo danh ở cửa bảo vệ, nhanh chóng điền rồi giao lên, sau đó lại được thông báo sáng thứ bảy tới đây thi.
Giang Tú Linh nhìn bộ dáng hào hứng của cô ta mà trong lòng hơi lo lắng, vì xưởng thực phẩm Dân Phúc chính là công xưởng của Diệp Bảo Châu và Lục Thiệu Huy, từ nhỏ Tuệ Tuệ đã thích Lục Thiệu Huy, nếu đến khi ấy đỗ vào rồi, ngày nào cũng có thể nhìn thấy Lục Thiệu Huy, cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.
Nhưng trước mắt cũng chỉ có mỗi công xưởng này tuyển công nhân, nếu cô ta không vào, đợi những công xưởng khác tuyển công nhân cũng không biết là khi nào nữa, ngày tháng về quê quá vất vả, Giang Tú Linh cũng không muốn con gái mình đợi lâu hơn nữa, cho nên chỉ có thể cắn răng, dặn dò cô ta: “Lần này cho dù thế nào con cũng phải lấy được cơ hội phỏng vấn, con có thể về thành nhanh nhất hay không còn phải xem lần này.”Tuy rằng Vu Tuệ không vui khi bà ta nói như thế nhưng vẫn gật đầu: “Con biết rồi, mẹ, báo danh xong con sẽ lập tức về nhà nấu cơm chưa cho mẹ, được chưa.”
Giang Tú Linh thấy cô ta khẳng định như vậy cũng không muốn nói thêm nữa, đến đầu đường bà ta tách ra để đi làm.