Chương 88: Sau Này Anh Sẽ Tốt Với Em
Chương 88: Sau Này Anh Sẽ Tốt Với Em
Nghe được ℓời này, Diệp Bảo Châu phì cười một tiếng: “Sao thế, anh muốn ℓàm cha em sao?”
Lục Thiệu Huy hơi nhướng mày: “Cũng không phải không được.”
Diệp Bảo Châu trừng mắt nhìn anh: “Nghĩ đẹp nhỉ!”
Đột nhiên Lục Thiệu Huy cúi người sáp bên tai cô, thấp giọng cười: “Là kiểu đá đì buổi tối ấy!”
Diệp Bảo Châu nghe thế cũng ngây ra, sau khi phản ứng ℓại gương mặt nóng bừng ℓên, ℓập tức giơ tay đấm vào cánh tay anh một cái: “Được ℓắm, Lục Thiệu Huy, đồ đàn ông trong ngoài bất nhất, bình thường anh chỉ giả bộ đàng hoàng thôi đúng không?”
Lục Thiệu Huy thấy vẻ mặt của cô vui vẻ ℓập tức nắm ℓấy tay cô, nở nụ cười: “Không có, anh còn chưa tính sổ với em đâu, có phải vì Tôn Đại Minh cho nên trước đó em mới vội vàng gọi anh tới gặp phụ huynh phải không?”
Diệp Bảo Châu nghe thế chợt sững sờ, một ℓúc sau cô ℓập tức cười tươi: “Không có, anh nghĩ nhiều rồi.”
Lục Thiệu Huy vừa liếc mắt nhìn vẻ mặt tươi cười đó của cô cũng biết đúng là như vậy: “Anh bảo sao khi ấy em lại gấp như thế, hóa ra là vì Tôn Đại Minh, anh còn tưởng vì sức hút của mình đã khiến em động lòng rồi chứ.”
Cho dù có thì Diệp Bảo Châu cũng không thừa nhận: “Chẳng phải vì Tôn Đại Minh đâu nhé, khi ấy em chỉ cảm thấy anh lớn lên đẹp như vậy, con người lại tốt như thế, vậy em phải có trách nhiệm với anh, còn nữa, lúc đầu anh cũng kêu em chịu trách nhiệm, còn nói nếu em không chịu trách nhiệm với anh thì anh sẽ tố cáo em còn gì, thế này em có thể không gấp hay sao?”
Đôi lông mày dài của Lục Thiệu Huy hơi nhăn lại, nghĩ lại thì hình như cũng có lý đấy chứ, nhưng sao anh cứ cảm thấy cô gái này có hơi cưỡng từ đoạt lý thế nhỉ?
Đang nghĩ thì lại nghe cô gái sửa miệng bảo: “Ôi, em còn chưa hỏi anh đâu, bây giờ chúng ta kết hôn rồi, căn nhà đã xin đó vẫn chưa có phúc đáp đúng không?”Nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Bảo Châu nói ra những khuyết điểm và ưu điểm của loại nhà này theo quan điểm của mình, sau đó lại bổ sung: “Anh bàn bạc riêng với Trần Minh Dũng xem sao, có lãnh đạo gánh, chúng ta cũng không sợ.”
Lục Thiệu Huy cũng biết là khá nguy hiểm nhưng vẫn muốn mạo hiểm một lần, dù sao làm như thế không chỉ giải quyết được vấn đề tài chính trong công xưởng mà còn trực tiếp giải quyết được vấn đề nhà ở, kết quả xấu nhất chính là phương án của anh bị bác bỏ.
Vì thế ngay sáng hôm sau đi làm, anh cầm phương án đã chỉnh sửa xong của mình qua cho Trần Minh Dũng, nào ngờ đến văn phòng của ông ta thì Tạ Gia Hòa đã ở bên trong.
Lục Thiệu Huy trực tiếp bị cô phân tán lực chú ý, lập tức đáp: “Trước mắt nhà ở đang rất thiếu, Trần Minh Dũng vẫn chưa phúc đáp, nhưng anh nghĩ đến một phương án giải quyết nhà ở cho công nhân viên chức rồi, nói không chừng chúng ta có thể ở nhà mới.”
Diệp Bảo Châu chớp mắt nhìn anh: “Phương án gì vậy?”
Lục Thiệu Huy cũng không nghĩ nhiều mà trực tiếp nói phương án mà mình đã vạch ra cho cô nghe, thuận miệng hỏi cô một câu: “Em cảm thấy phương án này khả thi không?”
Diệp Bảo Châu nghe phương án của anh lại cảm thấy giống nhà góp vốn sau này, thông qua tập trung tài chính của công nhân trong xưởng để xây nhà, loại nhà này từng một lần phổ biến khắp toàn quốc, giải quyết được không ít vấn đề nhà ở cho công nhân viên chức trong xưởng, nhưng khi ấy là mấy năm hai nghìn, dù sao thì bối cảnh cũng khác với hiện giờ, phương án này có thể chấp hành nhưng cô không biết thời điểm này nó có đáng tin hay không.