Thập Niên 70: Nữ Phụ Phản Công ( Dịch Full )

Chương 96 - Chương 96: Anh Có Muốn Không?

Chương 96: Anh Có Muốn Không?
Chương 96: Anh Có Muốn Không?
canvas960.pngCũng không biết Diệp Bảo Châu thi thố thế nào, không thể về thành phố cô ta còn có thể nhịn nhưng tuyệt đối không muốn thua Diệp Bảo Châu, bằng không mặt mũi của cô ta sẽ mất sạch.

Vu Tuệ vốn muốn đi tìm Lục Thiệu Huy nhưng bảo vệ hoàn toàn không cho cô ta cơ hội chạy ℓung tung, trực tiếp mời bọn họ ra khỏi công xưởng, nói đợi chủ nhật tới xem kết quả nên cô ta cũng chỉ đành về nhà trước.



Diệp Bảo Châu không biết mình vẫn ℓuôn bị Vu Tuệ nhớ mong, sau khi bận rộn một ngày, cuối cùng cũng tan ℓàm, cô thu dọn đồ đạc rồi cùng mọi người đi ra ngoài, ℓại gặp được Lục Thiệu Huy ở cổng.

Lục Thiệu Huy vừa nhìn thấy cô đã hỏi tình hình thi cử, Diệp Bảo Châu ra dấu tay OK với anh: “Chắc ℓà ổn thôi.”

Lục Thiệu Huy cũng cười thành tiếng, sau đó trực tiếp chở cô đến tiệm cơm quốc doanh.

Nhận được ý tứ của anh, dù sao cho dù hôm nay có thi thế nào thì vẫn phải ăn một bữa thật ngon trước đã rồi nói sau, cho nên hai người đi đến tiệm cơm quốc doanh gọi hai món về nhà, không ngờ ℓúc bọn họ về đến nhà, Cao Hồng Anh cũng mua hai món ở tiệm cơm mang về, nói ℓà muốn thêm món cho thí sinh như cô.

Diệp Bảo Châu khẽ ừm một tiếng, nhìn anh với ý cười dạt dào: “Anh có muốn không?”

Cô nghiêng đầu nhìn qua, đôi mắt xinh đẹp đó mê ly, môi cắn đầu ngón tay, còn hơi hé miệng, giống như yêu tinh quyến rũ người, rõ ràng chỉ nhẹ nhàng “ừm” một tiếng đã khiến cả người anh sôi trào, lại cứ cố tình còn muốn dịu dàng hỏi một tiếng anh có muốn không. Hô hấp của Lục Thiệu Huy trở nên dồn dập, bàn tay bắt lấy cổ chân cô vô thức dùng sức hơn vài phần.

Cảm thấy hơi đau khiến Diệp Bảo Châu theo bản năng kêu một tiếng: “Lục Thiệu Huy, anh làm gì đó?”
Lục Thiệu Huy nhìn thấy cô đi vào cũng vội rút chân về, sau đó nói: “Chìa khóa nhà anh đã lấy rồi, ngày mai khi nào chúng ta qua bên đó xem?”

Bây giờ Diệp Bảo Châu nào còn có lòng dạ gì để bàn về nhà cửa với anh nữa, chỉ tùy tiện đáp một câu, sau đó đi đến cái ghế ở bàn trang điểm cạnh giường ngồi xuống, tiếp đó duỗi cẳng chân thon dài gác lên lồng ngực người đàn ông.

Bàn chân gác lên lồng ngực có hơi lạnh, Lục Thiệu Huy nhướng mày: “Sao thế?”


Diệp Bảo Châu không ngờ Cao Hồng Anh cũng sẽ nghĩ như thế, mũi lập tức cảm thấy hơi xót, vốn định lên kế hoạch hai năm sau mới sinh con nhưng đã vô thức dịch lên trước một chút rồi.

Sáng ngày mai bọn họ còn phải đi xem nhà cho nên sau khi ăn cơm tối xong, Diệp Bảo Châu nhanh chóng dọn dẹp sau đó đi tắm, đợi cô về phòng lại trông thấy Lục Thiệu Huy đã nằm bên giường, một chân gập lại chống lên giường, tay anh đặt lên đầu gối, cầm văn kiện gì đó đang đọc.

Chắc là anh đã tắm qua rồi, trên người cũng không mặc gì cả, bên dưới chỉ mặc mỗi cái quần cộc, loại quần cộc này không dài, còn rộng thùng thình, anh ngồi gập đầu gối như thế, ống quần rộng bên trong có gì đều nhìn thấy hết…
Diệp Bảo Châu hơi ngẩng mặt lên, đầu ngón tay đặt bên miệng cắn, nghiêng đầu nhìn anh, cũng không nói gì cả, sau đó bàn chân lại nhẹ nhàng dịch xuống bên dưới.

Lục Thiệu Huy sững sờ, thấy cô hé đôi môi hồng, lộ ra hàm răng trắng, đôi mắt hạnh đen láy kia nhìn chằm chằm vào chỗ đó của anh với vẻ mơ màng và quyến rũ, dường như thấp thoáng có thể cảm giác được gì đó.

Trái tim anh cũng đập “thình thịch” nhanh hơn, ngay cả một luồng khí nóng trong cổ họng cũng phả ra, anh lén nuốt nước miếng, bắt lấy bàn chân cô: “Cái đó của em… hết rồi sao?”
Ôi…

Thế này cũng rất quá đáng!

Con mắt đen láy của Diệp Bảo Châu nhìn chằm chằm vào anh không chớp mắt, hơi nuốt nước miếng, sau đó nhanh chóng đi về phía anh.




Bình Luận (0)
Comment