Thập Niên 70: Nữ Phụ Phản Công ( Dịch Full )

Chương 97 - Chương 97: Đêm Nay Phải Làm Chút Gì Đó?

Chương 97: Đêm Nay Phải Làm Chút Gì Đó?
Chương 97: Đêm Nay Phải Làm Chút Gì Đó?
canvas970.pngĐang nghĩ thì người đàn ông đã đè ℓên người, sau đó tay anh kéo dây đèn bên cạnh, trong phòng ℓập tức chìm vào bóng tối.

Diệp Bảo Châu hơi trợn mắt ℓên nhìn: “Anh tắt đèn ℓàm gì?”

Trong bóng tối, giọng nói mềm mại của cô gái thì thầm, giống như đang biểu đạt sự bất mãn bây giờ của cô, nhưng ℓọt vào trong tay của Lục Thiệu Huy ℓại giống như đang ℓàm nũng.

canvas971.png“Chính ℓà cái đó?”

Sau đó đối với lần vận động này hai người đã tiến hành giao lưu thân thiện, vô cùng khắc sâu, vô cùng kịch liệt và vô cùng vui vẻ. Đợi ánh đèn trong phòng lại sáng lên, thời gian đã qua hơn một tiếng.

Cả người Diệp Bảo Châu đã mướt mồ hôi nằm trên giường, cô chậm rãi đè nén thần kinh còn đang hưng phấn của mình, phát hiện ra bên cạnh mình quá yên tĩnh mới quay đầu, nhìn thấy người đàn ông trên giường quay lưng lại với mình, nửa bên người nghiêng đi, còn cầm chăn phủ lên cả người mình, chỉ lộ ra mỗi nửa cái đầu.

Diệp Bảo Châu cười một tiếng, hơi dịch người qua đó, kề sát bên cạnh người đàn ông, vỗ nhẹ lên bả vai anh: “Gì vậy? Vừa rồi em làm anh đau hả?”
Dứt lời, Lục Thiệu Huy cảm thấy không đúng, chợt quay phắt người qua, nhìn thấy gương mặt đỏ tưng bừng của cô, trong đáy mắt long lanh đó mang theo ý cười tràn ngập nhìn qua.

Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí dường như ngưng đọng vài giây.

Lt lập tức kéo cái chăn mỏng xuống, nhìn qua với vẻ mặt bất mãn: “Nói gì vậy, lời này nên là anh hỏi em mới đúng.”
“Là ở đây?”

“… Không biết mà.”

“Vậy ở đây…”
Diệp Bảo Châu ôm cổ anh, dựa vào ánh trắng hơi sáng tỏ bên ngoài cửa sổ, cô ngẩng đầu, cắn lên môi anh: “Rốt cuộc là cái nào em cũng không hiểu, anh nói em biết đi, anh muốn làm gì?”

Nhận được lời mời của cô, người đàn ông hơi giật mình, lúc này tầm nhìn của anh đã thích ứng với bóng tối trong phòng, có thể tìm chuẩn được môi cô gái ở đâu, anh nôn nóng ấn môi lên, nuốt toàn bộ hơi thở của cô xuống.

Trước lúc đó, tuy anh chỉ là tay mơ nhưng cũng đã học hỏi mấy anh em đã làm cha kia, có điều bây giờ mới phát hiện ra lý thuyết là một chuyện mà hiện thực lại là một chuyện khác, đặc biệt còn là trong bóng tối như hũ nút thế này.
“Cái nào cơ?”

“Dù sao cũng là cái đó…”

Trong đêm, trái tim người đàn ông đập “bang bang”, trong căn phòng yên tĩnh như vậy lại vang “thùng thùng”, tiếng này cao hơn tiếng kia.
“Không đúng…”

“Không đúng không đúng…”

Trong bóng tối, tiếng cười của cô gái giống như tiếng chuông vang lên: “Lục Thiệu Huy, anh có được không đó, không được thì để em tới?”
“…”

“Được!”

Ở thời điểm này đương nhiên đàn ông không thể nhận thua, không thể nói không được. Lục Thiệu Huy nhờ chút ánh trăng bên ngoài cửa sổ kia nhìn cô, cúi đầu, cắn viên kẹo mật này.


Nói xong, anh chống người ngồi dậy, rất nhanh đã giơ tay ôm cô, thấy mái tóc của cô hơi rối, dáng người mảnh khảnh cũng trở nên vô cùng kiều diễm và xinh đẹp dưới ánh đèn mờ ảo.

canvas972.pngCô quấn ℓấy anh, ℓông mi nhẹ nhàng nâng ℓên, đôi mắt sáng ngời nhìn anh với vẻ hơi đăm chiêu: “Hửm?”







Bình Luận (0)
Comment