Sau khi đưa lễ, Lâm Ngọc Trúc bên này tứ bình bát ổn, gợn sóng bất kinh, trong lòng không có trở ngại.
Vương Tiểu Mai thì có chút lo lắng.
Vợ trưởng thôn sau khi biết Lâm Ngọc Trúc yêu cầu cái gì, trong lòng bình ổn đến không thể ổn hơn, 60 đồng tiền này là không cần trả lại.
Tâm tình tốt chiên một nồi quả khô, sau khi làm xong, liền sắp xếp cho cháu trai nhà mình, đưa sang cho Lâm trí thức một chút.
Còn dặn dò nói mấy câu, mới để cho cháu trai đi làm chân chạy.
Con dâu nhà trưởng thôn Lý Tú Tú khó hiểu nhìn thoáng qua mẹ chồng mình, lần này đưa hẳn nửa bát quả khô chiên, trúng tà sao?
Mẹ chồng nhà mình đã khi nào hào phóng như vậy.
Chờ con trai ra cửa, Lý Tú Tú liền nói: "Mẹ, hôm qua Kế Quân cùng Kế Đông cũng bảo muốn ăn quả khô chiên, mẹ xem hay là cũng đưa qua một chút?"
Vợ trưởng thôn ngoại hình có chút nghiêm túc, nghe xong con dâu nói, mặt lập tức sầm xuống, nhìn qua giống như một người mẹ chồng điêu ngoa.
"Chỉ chần có một chút như vậy, cho hai cháu trai kia của ngươi ăn, vậy con trai ngươi ăn gì? Chưa từng thấy ai nhẫn tâm như ngươi, không quan tâm con trai mình, còn đi để ý người ngoài." Vợ trưởng thôn tức giận quở mắng.
Từ xưa mẹ chồng nàng dâu nhiều mâu thuẫn, nhà trưởng thôn cũng không ngoại lệ.
Trưởng thôn có một trai một gái, con trai cưới vợ là Lý Tú Tú con gái nhà Lý Đại Dũng cùng thôn.
Ban đầu còn cảm thấy hiểu rõ tận gốc rễ khá tốt, nhưng thời gian dài, tật xấu liền lộ ra.
Con dâu này không biết suy nghĩ, có gì ăn ngon liền muốn mang về nhà mẹ đẻ.
Hiện tại mọi nhà có ai dư dả chứ.
Vợ trưởng thôn đối với con dâu này càng thêm chướng mắt, có cơ hội là muốn cằn nhằn hai câu.
Lý Tú Tú bẽ mặt, trên mặt không dám thể hiện một chút bất mãn nào, trong lòng lại tức không chịu được, nếu thật sự suy nghĩ cho cháu trai, sao còn đưa đi nhiều quả khô chiên như vậy, lại còn là đưa cho thanh niên trí thức quăng tám sào cũng không tới.
Tức giận thì tức giận, đầu óc Lý Tú Tú vẫn còn, cảm thấy trong này nhất định là có mờ ám.
Hòa hoãn tâm tình, lại treo lên gương mặt tươi cười nói: "Mẹ, sao tự dưng lại tặng đồ cho nhóm Lâm trí thức thế."
"Hừ, hai nha đầu đó biết làm người, biết cha ngươi đối với các nàng không tồi, năm mới đặc biệt đến tặng chút lễ, lễ này có thể nhận không sao, không cần trả lại một chút.
Vẫn là người thành phố biết đối nhân xử thế, không giống vài người, quan tâm ngần ấy năm, ngay cả hạt dưa cũng không được ăn.
Ngươi có phải cảm thấy ta khờ hay không, không để lại đồ ăn ngon cho con trai ngươi, toàn cho người ngoài?"
Lý Tú Tú......
Nói mấy câu với mẹ chồng nàng, thật là lao lực.
Hơi không cẩn thận là bị tổn thương.
Có đôi khi còn nghẹn người.
Mẹ chồng nàng dâu bên này lục đục, bên kia Tiểu Hồng Bân ra cửa, đối với cái bát ra sức hít hà, a, thơm quá ~
Cậu nhóc đi một đường ngửi một đường, tới trước cửa phòng Lâm Ngọc Trúc, thật sự là không nhịn được, lén lấy một miếng nhỏ bỏ vào trong miệng.
Lúc gõ cửa, trong miệng còn đang nhai.
Lâm Ngọc Trúc mở cửa, liền nhìn thấy cháu trai nhà trưởng thôn hình như vội vã nuốt gì đó.
Lâm Ngọc Trúc vẻ mặt tươi cười đón người vào nhà.
Tiểu Hồng Bân vào phòng, sau khi trong miệng không còn đồ vật, mới giòn giã nói: "Lâm tỷ tỷ, bà nội ta bảo ta đưa tới, bảo ngươi cùng Vương trí thức cùng nhau ăn, nói là trong nhà làm không ít, các ngươi yên tâm ăn."
Lâm Ngọc Trúc xoa đầu Tiểu Hồng Bân, khen hai câu.
Trong lòng nghĩ, ý tứ này của vợ trưởng thôn, hẳn chính là ý tứ đồng ý giúp đỡ.
Tiếp nhận cái bát trong tay cậu nhóc, đổ vào bát nhà mình.
Thấy tầm mắt cậu nhóc vẫn luôn không rời khỏi bát quả khô chiên, cười cười lại cho cậu một nắm.
Tiểu Hồng Bân có chút do dự, nói: "Bà nội nói đồ vật đã tặng người khác, không thể đòi lại để ăn."
Lâm Ngọc Trúc nghe xong cười, nhẹ nhàng nói: "Nhưng đây là ta tự nguyện cho ngươi nha, có phải là ngươi đòi đâu?"
Tiểu Hồng Bân có chút mê mang, ngốc ngốc hỏi: "Còn có thể như vậy sao?"
Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, lại cho cậu nhóc một nắm đường phèn, cười nói: "Ngươi trở về không nói cho bà nội ngươi là được nha."
Tiểu Hồng Bân bĩu môi, mờ mịt gật gật đầu, tuy nhiên hai giây sau đã vô cùng vui vẻ.
Cứ làm theo Lâm tỷ tỷ nói, nhóc về nhà không nói, bà nội sao có thể biết được.
Lâm Ngọc Trúc cười cười, bảo Tiểu Hồng Bân về nói mấy lời cảm tạ, lúc này mới thả người đi.
Đem quả khô chiên được tặng chia cho Vương Tiểu Mai một nửa.
Vương Tiểu Mai nhìn quả khô chiên, lòng dạ luôn lơ lửng rốt cuộc hạ xuống.