Mắt thấy chỉ còn vài ngày là đến tết, mọi nhà trong thôn cũng bắt đầu bận rộn, không chưng được bánh nhân đậu, màn thầu bằng bột mì trắng, thì có thể chưng bằng bột mì hỗn hợp.
Không gói được sủi cảo đông lạnh bột mì trắng, cũng có thể gói sủi cảo đông lạnh bột mì tạp.
Ống khói nhỏ của từng nhà đều bận rộn, từng làn khói trắng lơ lửng bay lên tạo nên một khung cảnh nhộn nhịp.
Sương khói lượn lờ khiến cho thôn Thiện Thủy tăng thêm vài phần không khí vui mừng của Tết.
Lâm Ngọc Trúc không nghĩ tới Vương Tiểu Mai nói mời nàng ăn cơm lại là nghiêm túc.
Sáng sớm đã tới gõ cửa muốn nàng chuẩn bị một chút.
Tục ngữ nói, có lợi không chiếm là vương bát đản.
Lâm Ngọc Trúc lập tức vui sướng rửa mặt chải đầu trang điểm, vừa tết tóc thành bánh quai chèo, vừa đối diện với gương ngắm nghía, mỹ mãn nghĩ, thật đẹp.
Cô nương đẹp như vậy thật đáng tiếc, không ai theo đuổi...
Niên đại khiến người lầm lỡ mà.
Hai người ra cửa hội hợp.
Giữa hai người lại có một lát yên tĩnh.
"Ngươi chưa nói cho Lý Hướng Vãn?"
"Người mời khách chắc chắn là ngươi đi nha."
Vì thế hai người ăn mặc chỉnh tề đi tìm Lý Hướng Vãn.
Lý Hướng Vãn nhìn hai người chưng diện bóng bẩy, hừ lạnh một tiếng.
Lâm Ngọc Trúc sờ sờ cái mũi, nói: "Ai nha, Tiểu Hướng Vãn, ngươi đừng nóng giận, ngươi đi hay không nha, Vương Tiểu Mai cánh tay ngắn, không chở được người ngồi phía trước, ta có thể lái xe chở hai người các ngươi nha ~"
Lý Hướng Vãn lập tức lắc đầu, vẻ mặt chết lặng nhìn Lâm Ngọc Trúc nói: "Không được, chân ta bị thương ở nhà nghỉ ngơi thì tốt hơn."
Cô rất sợ đi ra ngoài một chuyến, trở về lại phải nằm dài...
Lâm Ngọc Trúc...
Kỹ thuật lái xe của nàng đã cải thiện rất nhiều, được không.
Tin tưởng giữa người với người đâu rồi.
Dưới sự kích thích của Lý Hướng Vãn, sau khi hai người ra cửa, Lâm Ngọc Trúc đeo găng tay, kiên quyết nói: "Để ta đèo."
Vương Tiểu Mai hít sâu một hơi, thôi, tin tưởng nàng một lần vậy.
Vì thế Lâm Ngọc Trúc đạp xe trước, Vương Tiểu Mai chạy chậm theo phía sau một đoạn, uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy lên, đặt mông ngồi lên ghế sau.
"Ai, ai, ai ~" Lâm Ngọc Trúc chỉ có thể nói nàng đã tận lực nắm lấy tay lái, chỉ là... hình như nó không nghe lời.
Xe loạng choạng, người nghiêng đi, hai người liền ngã vào trong đống tuyết.
Nửa chân của Lâm Ngọc Trúc bị xe đạp đè nặng, nếu không phải ở ven đường tuyết đọng một lớp dày, thì có khi sẽ bị đè chặt.
Phủi tuyết trên đầu xuống, Lâm Ngọc Trúc nhìn Vương Tiểu Mai cả đầu cả mặt đều là tuyết, đôi mắt xoay chuyển, cực kỳ nghiêm túc nói: "Tiểu Mai tỷ, ngươi béo lên, ta không giữ được tay lái."
Vương Tiểu Mai lung tung lau tuyết trên mặt, lại hít sâu một hơi, "Ta không nên... không nên tin ngươi."
Lâm Ngọc Trúc từ dưới tuyết chui ra, lắc đầu cảm thán, "Đúng là miệng nữ nhân, quỷ lừa người, vừa hôm trước còn nói tin ta, chậc chậc chậc, thay đổi thật nhanh."
Vương Tiểu Mai...
Lý Hướng Vãn què chân ra khỏi phòng lấy củi đốt, nhìn nơi xa hai người chật vật bò dậy từ trong tuyết, sờ sờ mồ hôi lạnh trên đầu.
Còn may cô cơ trí, nhanh chóng quyết định từ chối.
Đáng, cho các ngươi đi ra ngoài chơi, ngã vào hố tuyết đi, ha ha ha...
Cũng không phải ánh mắt của Lý Hướng Vãn rất tốt, chỉ là lúc này hai người có thể đạp xe đạp chính là hai kẻ ngốc.
Còn để cho Lâm Ngọc Trúc lái xe chở người, Vương Tiểu Mai chính là chày gỗ.
Chờ hai người một đường phong sương đi đến thị trấn, giống như đã qua mấy đời.
Bởi vì sắp Tết, toàn bộ thị trấn đều cực kỳ náo nhiệt, dòng người chen chúc, trong tay xách theo hàng Tết, trên mặt ai cũng phấn chấn vui vẻ.
Trong ngõ nhỏ bọn trẻ cười vui ngươi chạy ta đuổi.
Có cậu nhóc nghịch ngợm châm cây pháo nhỏ, ném về phía người bên cạnh.
Có cô bé sợ tới mức oa oa kêu to, khóc lóc chạy về nhà.
Lâm Ngọc Trúc nhìn ra, cậu nhóc nghịch ngợm này sợ là phải bị một trận đòn.
Hai người tới sớm, vốn định đi dạo Cung Tiêu Xã, tới cửa mới thấy.
Trời ơi ~
Nói là biển người tấp nập cũng không quá.
Vương Tiểu Mai ở nông thôn một thời gian đã sắp thành ngăn cách với thế giới, hiện tại lại thích náo nhiệt.
Lôi kéo Lâm Ngọc Trúc cùng chen vào tham gia náo nhiệt.
Chen vào rồi mới thấy, toàn bộ Cung Tiêu Xã tiếng người ồn ào, náo động không dứt, người bán hàng ở kia gân cổ kêu lên, nhưng thanh âm rất nhanh chìm nghỉm ở bên trong giọng nói quần chúng.
Hàng hóa trên kệ, bằng mắt thường có thể thấy được đang giảm dần.
Hoàn cảnh ầm ĩ như vậy Lâm Ngọc Trúc lại không cảm thấy ầm ĩ, ngược lại rất thích, bởi vì nàng thấy được hơi thở cuộc sống nồng đậm.
Ở đây không còn cảm giác áp lực của nhịp sống nhanh, cũng không còn sự lạnh lùng giữa con người với nhau.
Thời đại này tuy rằng khổ, nhưng mỗi người đều sống cực kỳ nhiệt tình, sống tích cực hướng về phía trước.
Khi Lâm Ngọc Trúc đang trố mắt nhìn đám người hỗn loạn xung quanh, cảm thụ hơi thở cuộc sống khác biệt.
Bả vai bị vỗ nhẹ một cái.