Từ sau khi Lâm Ngọc Trúc ra lễ hỏi giá trên trời, Tiểu Cẩu Đản vô tình lấy lại táo đỏ, đi rồi.
Từ sau lần đó, Tiểu Cẩu Đản rốt cuộc không bao giờ nhắc tới muốn cưới Lâm Ngọc Trúc nữa.
Lâm Ngọc Trúc có chút thương cảm, còn nhỏ tuổi như thế đã làm nàng thương tâm, sớm biết vậy nói ít một chút.
Tất nhiên, đây chỉ là lời nói vui đùa.
Ba người ở sân sau đã sớm thương lượng tốt cùng nhau trải qua đêm giao thừa.
Hàng tết đã chuẩn bị xong từ sớm.
Buổi chiều ngày 29, phải kho xong chân giò cùng móng giò.
Hôm nay 30, trời còn chưa sáng, Lâm Ngọc Trúc đã bị tiếng pháo đánh thức.
Chờ hết tiếng pháo, Lâm Ngọc Trúc trở mình tiếp tục ngủ, trong mơ thịt kho tàu sắp lên mâm rồi, lại thêm một đợt tiếng pháo bùm bùm vang lên.
Tiếp sau đó, mọi nhà thi nhau phóng, so xem nhà ai tiếng vang nhất, lâu nhất.
Nhà ai phóng lâu, chứng tỏ mua dây dài, chứng tỏ nhà họ có tiền.
Thôi rồi, giấc này đừng mong ngủ yên nữa.
Lâm Ngọc Trúc dậy sớm rửa mặt, mở cửa đã thấy Vương Tiểu Mai cùng Lý Hướng Vãn đứng trước cửa phòng nàng.
Hai người cũng là một bộ dáng chưa tỉnh ngủ.
Lâm Ngọc Trúc vẻ mặt dấu chấm hỏi, sáng sớm đứng trước cửa phòng nàng làm gì?
Lý Hướng Vãn cầm một dây pháo, lười biếng nói: "Ngươi không thể trông chờ một người chân cẳng không tiện đi đốt pháo chứ."
Vương Tiểu Mai di di chân nhỏ, ngượng ngùng nói: "Người ta sợ mà."
Lâm Ngọc Trúc lập tức kiêu ngạo lên, nhìn đi, thời điểm mấu chốt vẫn là cần đến nàng.
"Mau tránh ra, chút việc nhỏ này để ta tới."
Kỳ thật trong lòng Lâm Ngọc Trúc cũng không chắc chắn.
Rốt cuộc đã rất nhiều năm không đốt pháo.
Nàng đặt pháo xuống đất, cầm cây hương đã châm lửa, thật cẩn thận đốt pháo.
Nhìn kíp nổ bén lửa, ném que hương trong tay đi, xoay người liền chạy.
Sau đó, phía sau vang lên tiếng pháo đinh tai nhức óc.
Ba cô gái đứng tụm một chỗ che lỗ tai, vẻ mặt hưng phấn nhìn dây pháo đã được châm lửa, nổ lách tách nảy điên cuồng trên mặt đất.
Có lẽ là vui vẻ sẽ lây lan, ba cô gái đều tươi như hoa.
Năm mới khí thế mới, cuộc sống của các nàng sẽ càng ngày càng tốt hơn.
Rất tốt, bài văn kết thúc ~
...
Cơm tất niên, cơm tất niên, có một số địa phương đặc biệt không phải là ăn cơm tất niên buổi tối.
Ví dụ như thôn Thiện Thuỷ, là ăn buổi trưa.
Vương Tiểu Mai cùng Lý Hướng Vãn cho rằng để đến buổi tối ăn.
Lâm Ngọc Trúc cho rằng giữa trưa ăn một bữa no sau đó đi ngủ, tỉnh dậy ăn qua loa hai miếng, sau đó làm vằn thắn, chờ đến 12 giờ đêm nấu sủi cảo nghênh Thần Tài.
Trôi chảy biết bao nhiêu, nếu buổi tối ăn cơm tất niên, bụng đâu ăn được sủi cảo nữa.
Vương Tiểu Mai cùng Lý Hướng Vãn nhất thời không còn gì để nói.
Cuối cùng bởi vì ăn được nhiều thêm một bữa sủi cảo mà thoả hiệp.
Bắt đầu nấu cơm, Vương Tiểu Mai cùng Lâm Ngọc Trúc lại có ý kiến trái chiều.
Lâm Ngọc Trúc cảm thấy chân giò cùng móng giò đã kho chín, cắt miếng bày lên đĩa hấp nóng, chấm nước chấm là ăn được.
Vương Tiểu Mai lại chấp nhất với thịt kho tàu.
Lâm Ngọc Trúc cùng Lý Hướng Vãn nheo mắt, lóe lên một tia sáng, nhìn về phía nàng ấy.
Đừng tưởng các nàng không biết, một khi nấu thịt kho tàu là nàng ấy sẽ thả ớt cay.
Vương Tiểu Mai tủi thân thoả hiệp.
Lâm Ngọc Trúc vuốt đầu nàng ấy nói: "Ngoan, đến lúc đó ta làm cho ngươi bát nước chấm cực cay, ngươi chấm ăn là được."
Vương Tiểu Mai nghĩ cũng chỉ có thể như vậy.
Các nàng cũng không cầu thập toàn thập mỹ, bát bát đại phát, chỉ làm sáu món ăn.
Cầu cho năm sau mọi chuyện đều như ý.
Làm mấy món chân giò, móng giò, thịt nướng nồi(*), cá chép kho, thịt viên chiên, đậu phộng luộc.
(*)Thịt nướng nồi (锅包肉): món ăn đặc trưng của vùng Đông Bắc Trung Quốc, được làm từ thịt lợn thăn thái lát ướp muối, nhúng xi-rô rồi chiên giòn, chiên trong nồi cho đến khi vàng nâu. Thành phẩm sẽ là món ăn vàng bóng cùng hương vị chua ngọt vô cùng hấp dẫn.
Tuy rằng chỉ có sáu món ăn, nhưng như vậy đã không tồi.
Dưới sự kiến nghị mãnh liệt của Vương Tiểu Mai, cá chép kho thả chút ớt cay.
Lúc này mới không tiếp tục oán niệm nữa.
Sau khi đồ ăn đều được nấu xong, cũng vừa lúc tới giữa trưa.
Trong thôn lúc này cũng không ít nhà đã nấu xong cơm, vì thế lại là một đợt pháo oanh tạc.
Các thôn dân ở phương diện này hoàn toàn không có ý tứ tiết kiệm tiền.
Lâm Ngọc Trúc nấu xong món ăn cuối cùng, soái khí ném xuống muôi nấu ăn, bảo hai người kia bày bàn ăn.
Lấy ra một dây pháo, phất tay áo đi ra sân đốt pháo.
Nhà Trần thẩm cách vách cũng đúng lúc ra đốt pháo.
Lâm Ngọc Trúc cùng Trần thẩm đối diện một chút, sôi nổi nói lời cát tường.
Trần thẩm che miệng chê cười Trần thúc, "Trần thúc của ngươi hai năm trước bị pháo nảy vào người, giờ hơi không dám đốt, nhà chung của các ngươi năm nay cũng thật náo nhiệt."
Lâm Ngọc Trúc cười tủm tỉm nói: "Năm mới là phải náo nhiệt mà."
Hai người cũng không dong dài, tránh để quá giờ lành.
Lại là một trận pháo vang, cùng lúc đó, những nhà khác trong thôn cũng lục tục đốt pháo.
Tiếng lũ trẻ ầm ĩ vang khắp toàn bộ thôn làng nhỏ.
Hương vị năm mới lập tức tràn ngập.
Lâm Ngọc Trúc về phòng, phát hiện trên bàn cơm còn bày một lọ rượu nho.
Đựng trong lọ đồ hộp.
Lâm Ngọc Trúc giả vờ tò mò hỏi: "Đây là gì?"
Lý Hướng Vãn bình tĩnh lừa dối các nàng: "Rượu nho, ta đào được từ nhà đồng hương."
Rượu rót ra, ba người cụng ly rồi nhấm nháp, Vương Tiểu Mai uống xong nhíu mày, lắc đầu nói: "Sao cảm giác không giống rượu nho gì cả, không phải bị lừa chứ?"
Ngửi mùi trái cây thơm nồng, uống vào cảm giác vị rượu vang đỏ đậm đà, Lâm Ngọc Trúc cũng học theo Vương Tiểu Mai lắc đầu nói: "Chắc là quả nho chưa chín đã mang đi ủ rồi."
Lý Hướng Vãn muốn đỡ trán.
Chai Romanée-Conti của cô coi như phí hoài rồi.