Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 145

Phải nói là tài vận tới thì không cản nổi, ba người chơi một đêm, Lâm Ngọc Trúc thắng 5 hào, bởi vì 5 hào này mà cười đến suýt ngất.

Vương Tiểu Mai cùng Lý Hướng Vãn thì vẻ mặt uể oải không phấn chấn.

Đại khái là vậy

Thấy Lâm Ngọc Trúc cười quá mức kiêu ngạo, hai người quyết định không chơi nữa, ai về phòng nấy.

Ngủ.

Ngày hôm sau lại là bị tiếng pháo đánh thức.

Lâm Ngọc Trúc chớp đôi mắt mê mang, nghĩ thầm pháo này bán vẫn là quá rẻ rồi.

Mùng một bái tân niên.

Ba người ở sân sau ra cửa cùng một lúc, vội vàng chúc nhau năm mới, bầu không khí hài hòa không phải bình thường.

Về phần Trương Diễm Thu ở sân trước, bị ba người hoàn toàn xem nhẹ.

Nếu không phải nhìn thấy ống khói bốc khói, các nàng đã sắp không nhớ rõ sân trước còn có người ở.

Trương Diễm Thu cũng cố gắng trải qua cuộc sống giống như người trong suốt.

Lý Hướng Vãn nhìn trên cổ Lâm Ngọc Trúc có một cái khăn quàng cổ mới, tò mò hỏi một chút: "Đan khi nào thế?"

Thời điểm ở bệnh viện, Vương Tiểu Mai không chú ý tới trên cổ Lâm Ngọc Trúc nhiều thêm một cái khăn quàng cổ, lúc này nhìn thấy cũng tò mò, nhìn màu sắc khăn quàng cổ này, buồn bực nói: "Cái này sao màu sắc giống mấy cuộn len trên giường đất ở nhà Mập Mạp ca thế."

Lâm Ngọc Trúc vẻ mặt đắc ý vuốt khăn quàng trên cổ, cười tủm tỉm nói: "Thẩm đại ca đan."

Vương Tiểu Mai oa một tiếng, "Vậy là chúng ta hiểu lầm, Thẩm đại ca còn biết đan khăn quàng cổ nha."

Lý Hướng Vãn nhướng mày, cũng là vẻ mặt ngạc nhiên, nhàn nhạt hỏi: "Đây là định ra quan hệ rồi sao?"

Đôi mắt Vương Tiểu Mai trừng đến tròn tròn, cũng tò mò theo, lúc nàng ấy nằm trên giường bệnh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Sau đó lại cảm thấy không đúng, nàng ấy đã trúng độc nằm trên giường.

Hai người này thế nhưng vào lúc mình hôn mê lại tình nùng mật ý, đã nói là bạn bè tốt mà?

Lúc đấy không phải nên lo lắng cho nàng ấy sao.

Vương Tiểu Mai híp mắt, cực kỳ sắc bén nhìn chằm chằm Lâm Ngọc Trúc.

Giống như đối phương là một tên đàn ông phụ lòng.

Lâm Ngọc Trúc...

Bình tĩnh đẩy đầu Vương Tiểu Mai sang một bên, thẳng sống lưng, cực kỳ ngạo kiều nói: "Một cái khăn quàng cổ há có thể định ra quan hệ với ta, tốt xấu gì cũng phải..."

"Ta biết, ta biết, tam chuyển một vang, nhà gạch lớn, lễ hỏi 88 đồng 8 hào 8 xu, mới có thể cưới tiểu Lâm tỷ tỷ về nhà."

Giọng nói non nớt đột ngột vang lên.

Nhóm ba người ở sân sau cúi đầu nhìn Tiểu Cẩu Đản không biết đã xuất hiện từ khi nào, im lặng hồi lâu, mới cười rộ lên.

Tiểu Cẩu Đản không chút nào hoảng hốt, khuôn mặt nhỏ được rửa sạch sẽ, mặc bộ quần áo mới, giống như cục bột tròn vo, cực kỳ đáng yêu.

Chỉ thấy Tiểu Cẩu Đản nắm hai tay vào nhau, ra dáng ra hình khom lưng, chúc tết.

Ngọt ngào nói: "Tiểu Lâm tỷ tỷ, tiểu Mai tỷ tỷ, tiểu Lý tỷ tỷ năm mới vui vẻ, chúc các tỷ năm mới mỗi ngày có đường ăn, cuộc sống giống như đường, ngày ngày đều ngọt ngào."

Bộ dáng nhỏ này lập tức hòa tan trái tim của ba cô gái.

Kế tiếp, Tiểu Cẩu Đản cảm nhận được tình thương của mẹ.

Sau khi ra khỏi sân sau, hai cái túi nhỏ tràn đầy kẹo, thu hoạch phong phú.

Tin tức của đám trẻ là linh thông nhất, Tiểu Cẩu Đản đi ra ngoài không bao lâu, sân sau của nhà chung lục tục có trẻ con tới chúc Tết.

Lâm Ngọc Trúc cùng Lý Hướng Vãn ai đến cũng không từ chối.

Chỉ cần là tới chúc tết đều cho một nắm đậu phộng táo đỏ, hoặc là chút kẹo trái cây, đường phèn.

Dù sao toàn thôn đều biết Lý Hướng Vãn có tiền, mấy thứ này đơn giản không thèm che giấu, kẹo trái cây kẹo cứng cho không chùn tay chút nào.

Lâm Ngọc Trúc ngoại trừ cho chút đường phèn, thì cho nhiều đậu phộng hạt dưa hơn, gặp được đứa bé thân quen, thì cho thêm đường phèn.

Vương Tiểu Mai thịt đau cho bọn nhỏ một nắm hạt dưa, vốn dĩ tính toán giữ lại ra tết không có việc gì thì nhấm nháp.

Giờ tốt rồi, mùng một còn chưa qua, cái gì cũng hết.

Không khỏi bắt đầu tính toán cho sang năm, lải nhải: "Đầu xuân tới nhất định phải trồng chút hạt dưa..."

Đây cũng không phải không có chỗ tốt, từ năm mới trở đi, thời điểm người lớn trong nhà nói về nữ thanh niên trí thức, bọn trẻ sẽ đứng ra bảo vệ.

Đầy miệng đều là các tỷ tỷ thanh niên trí thức có bao nhiêu tốt.

Làm cho người lớn trong nhà câm nín mà nhìn con nhà mình, bọn họ đã nhìn ra, tụi nhỏ còn thân với ba cô gái ở nhà chung hơn so với bọn họ.

Không biết từ lúc nào, mối quan hệ giữa ba người Lâm Ngọc Trúc với người dân thôn Thiện Thủy càng thêm hòa nhập vài phần.

Lâm Ngọc Trúc cảm nhận được đầy đủ không khí vui mừng của năm mới, đến nỗi buổi sáng mà không nghe thấy tiếng pháo còn cảm thấy thiếu thiếu cái gì.

Muốn ngủ nướng quả thực là một chuyện xa xỉ.

Mấy ngày ăn tết, nhóm ba người ở sân sau quả thực là mỗi ngày đều dính một chỗ, ngoại trừ ngủ, cơ bản đều ở cùng một phòng cùng nhau ăn uống chơi.

Lúc trước bởi vì Tiểu Cẩu Đản ngắt lời, Lý Hướng Vãn còn chưa biết tình huống giữa Thẩm Bác Quận với Lâm Ngọc Trúc là như thế nào.

Hiện giờ nghĩ tới, lại tò mò hỏi: "Ngươi cùng Thẩm Bác Quận rốt cuộc là tình huống như thế nào?"


Vương Tiểu Mai ở bên cạnh nháy đôi mắt sáng ngời, vẻ mặt hóng hớt.

Lâm Ngọc Trúc ra vẻ trầm tư hơn nửa ngày, suy tư nói: "Khăn quàng cổ này không tặng người khác, cố tình đưa cho ta, chắc là thích ta rồi.

Có thể là cảm thấy ta còn nhỏ, không có mặt mũi mở miệng.

Đại khái có thể là có ý tứ với ta, đang ở giai đoạn thể hiện sức hút của bản thân cho ta thấy.

Nói không chừng là muốn cho ta theo đuổi ngược lại hắn." Lâm Ngọc Trúc nhướng nhướng lông mày, vô cùng vui vẻ nghĩ.

Đối với việc này, Lâm Ngọc Trúc cũng đã phân tích hồi lâu, ra được kết quả như vậy, đương nhiên không phải rất chắc chắn, cho nên chỉ lén nói với hai người có quan hệ tốt mà thôi.

Nếu nàng suy đoán sai, vậy Thẩm Bác Quận kia chính là tra nam, không chấp nhận phản bác.

Nếu thật hiểu lầm, là nàng tự mình đa tình.

Việc này cũng chỉ có hai người biết, vấn đề không lớn, đến lúc đó giết người diệt khẩu, không không không, cũng chỉ là chuyện tốn hai phần phí bịt miệng thôi.

Vương Tiểu Mai nhất thời có chút không phản ứng kịp.

Bây giờ tìm đối tượng phức tạp như vậy sao?

Theo Vương Tiểu Mai thấy tìm đối tượng chính là, người nhà tìm cho ngươi một người nam nhân nhìn một cái, thấy ổn thì tìm hiểu, tìm hiểu được tương đối, thì hai gia đình bàn bạc chuyện kết hôn, rồi thành thân.

Rất là đơn giản nha.

Lý Hướng Vãn nhíu chặt đôi mày đẹp, uyển chuyển nói: "Nghe nói điều kiện nhà hắn cũng rất tốt..." Theo cô thấy, những băn khoăn của cô với Lý Hướng Bắc, bên Lâm Ngọc Trúc cũng sẽ không thiếu.

Vương Tiểu Mai bộ dáng ngây ngốc nhìn Lý Hướng Vãn, khó hiểu hỏi: "Điều kiện tốt, vậy không phải là càng tốt sao."

Lâm Ngọc Trúc lại nghe hiểu ý tứ của Lý Hướng Vãn, vỗ vỗ vai Lý Hướng Vãn nói: "Hắn theo đuổi là chuyện của hắn, ta thích là chuyện của ta, nếu có thể ở bên nhau, tất nhiên là tốt, nếu không ở bên nhau vậy thì thôi, cuộc sống nghĩ nhiều như vậy làm gì, đi một bước nhìn một bước thôi."

Lão Thẩm đồng chí hiện tại ngay cả thổ lộ cũng không dám nói, nghĩ nhiều như vậy đều là dư thừa.

Không phải lòng dạ Lâm Ngọc Trúc tàn nhẫn, nàng thích bộ dáng của Thẩm Bác Quận không phải là giả, nhưng còn chưa tới mức vì hắn si, vì hắn cuồng, vì hắn mà tới nông nỗi đâm đầu vào tường.

Nếu thật sự bởi vì trong nhà phản đối mãnh liệt, mà đối phương từ bỏ, vậy nàng cũng sẽ không lưu luyến nhiều làm gì.

Người như vậy cũng không đáng để nàng lưu luyến.

Dù sao thì nàng cũng sẽ không lằng nhằng, dây dưa không rõ.

Nếu là người Thẩm gia phản đối mãnh liệt, làm ầm ĩ đến trước mặt nàng.

Nếu hắn thuyết phục được người nhà thì tốt, không thuyết phục được, vậy tới ở rể.

Không muốn, vậy chia tay.

Lý Hướng Vãn nhìn vẻ mặt nguy hiểm của Lâm Ngọc Trúc, cả người phát lạnh, nha đầu này nhất định là đang âm thầm nghĩ cái gì đó, nhoẻn miệng cười, cô đột nhiên cảm thấy mình lo lắng dư thừa.

Lâm Ngọc Trúc chưa bao giờ là người để bản thân chịu ấm ức, nhìn như vô tình lại hữu tình, nhưng thời điểm ngươi thật sự cho rằng nàng hữu tình, vậy chính là ngươi hoàn toàn thua.

Cô gái như vậy, ở đời sau, đều là người mạnh mẽ.

Đột nhiên có chút may mắn, lúc trước không đắc tội muội tử này.

Mà đang công tác vội vàng bố trí mạng lưới, Thẩm Bác Quận không lý do hắt xì một cái, đột nhiên cảm thấy sau lưng chợt lạnh.

Trong phòng lò sưởi cháy hừng hực, các đồng sự đều nóng đến cởi hết áo bông.

Thẩm Bác Quận nhìn bản thân mặc áo sơ mi đơn bạc, bên trong chỉ mặc cái áo ba lỗ, thầm nghĩ chẳng lẽ sắp bị cảm? Sao lại cảm thấy lạnh căm căm.

Thành thành thật thật mặc áo bông vào.

Nhóm đồng nghiệp...

Bình Luận (0)
Comment