Nhóm người đào cua xung quanh giống như mèo rình mỡ.
Trước khi bắt đủ, cô không thể để người khác phát hiện được!
Thẩm Mỹ Vân lập tức tỉnh táo lại, không gọi ai cả, cô lặng lẽ đưa túi lưới đến sát bờ sông, lập tức nằm nửa người lên đó, dùng kẹp kéo hết cua vào túi lưới.
Ồ, một con rơi vào.
Ồ, lại có một con nữa rơi vào.
Cô kéo được năm con cùng một lúc, lưới quá nặng không thể chứa nổi, thẩm Mỹ Vân vẫn quyết định kéo túi lưới lên.
Cho cả năm con cua to tròn vào thùng nhỏ.
Sau đó, cô tiếp tục theo cách tương tự!
Một lúc sau, Thẩm Mỹ Vân kéo một cái thùng lên, thùng đã đầy, dọc bờ sông lũ cua vẫn lần lượt bò lên.
Thẩm Mỹ Vân mở to hai mắt nhìn chung quanh, muốn gọi người tới.
Nhưng Triệu Xuân Lan đám người lúc này đã tản đi, nếu như cô kêu to, những người khác nhất định sẽ tìm tới.
Ôi trời.
Lần đầu tiên Thẩm Mỹ Vân cảm thấy khó xử.
Được rồi, bắt cua trước, được bao nhiêu hay bấy nhiêu!
*
Ở bên kia.
Quý Trường Tranh đã bỏ qua nhiệm vụ, rời khỏi đơn vị, nhưng đi được nửa đường lại có người gọi anh lại.
"Đi đâu mà vội thế?"
Tham mưu trưởng đuổi theo.
Quý Trường Tranh nói: "Vợ tôi từ quê về, tôi đi tìm cô ấy."
Anh cũng không giấu giếm.
Tham mưu trưởng: "Tôi cũng đi."
Quý Trường Tranh cau mày: "Tôi đi tìm vợ tôi, anh đi theo làm gì?" Anh luôn cảm thấy tham mưu trưởng này không tôn trọng người lớn tuổi, đang chiếm tiện nghi của anh.
Tham mưu Chu trừng mắt: "Cậu đang nói vớ vẩn gì vậy?"
"Tôi không được đi tìm được vợ mình sao?"
"Vừa rồi tứ muội nhà tôi nói mẹ đã bị vợ anh dẫn đi."
Mối quan hệ này có chút khó xử, Quý Trường Tranh suy nghĩ một lát mới hiểu ra: "Họ đi cùng nhau?"
"Ừ, vợ cậu vừa về đã dụ dỗ vợ tôi, tôi không tính sổ với cậu là tốt rồi, vậy mà cậu còn nghi ngờ tôi."
"Quý Trường Tranh, cậu thật vô ý!"
Quý Trường Tranh nghiêng người nhìn anh ấy một cái, nhưng không nói gì, hai người cùng nhau sóng bước, một lát sau, chỉ đạo viên Ôn cũng chạy tới.
"Hai người tới đầm lầy à?"
Tham mưu trưởng: "Sao cậu biết?"
"Tôi đi tìm Ngọc Lan, chúng ta cùng đi."
Tham mưu trưởng: "..."
Nhìn tham mưu Chu chậm rãi đi tới: " Cậu cũng tới đầm lầy à?"
Tham mưu Chu ngầm nói: "Vợ tôi cũng ở đó."
Nói xong, mấy người đến gặp Quý Trường Tranh: "Quản vợ anh đi, biết chưa?"
"Cô ấy quay về là sóng gió, vợ chúng tôi đều không về nhà nữa."
Quý Trường Tranh: "..."
Anh không muốn quan tâm đến những người này.
Sau khi đến đầm lầy, mọi người đều tìm thấy vợ của mình.
Ngoại trừ Quý Trường Tranh.
"Mỹ Vân nhà tôi đâu?"
Triệu Xuân Lan chỉ về phương hướng Thẩm Mỹ Vân đi, nói: "Đã đi gần một giờ, vẫn chưa quay lại."
Vừa dứt lời.
Bảy tám đôi mắt bỗng nhiên sáng lên! ! !
"Tôi hiểu rồi!"
Biết cái gì?
Triệu Xuân Lan còn hơi mờ mịt, giây tiếp theo nhìn thấy nhóm đàn ông đang đứng nói tám chuyện thì đồng loạt chạy về một nơi.
Đi đâu thế?
Thẩm Thu Mai như nhớ đến gì đó: "Xuân Lan, cô không cảm thấy hình ảnh này quen thuộc lắm sao?"
Vừa nghe nói thế thì Triệu Xuân Lan như cũng nghĩ tới gì đó, đôi mắt càng ngày càng sáng lên: "Ý cô là đang nói?"
Thẩm Thu Mai ừ đáp lại, không tỏ ra vẻ mặt gì: "Đi thôi Ngọc Lan, chúng ta đi nhìn thử xem."
Triệu Ngọc Lan có chút mờ mịt nhưng đã bị Triệu Xuân Lan lôi đi.
Bọn họ vừa cất bước rời đi.
Nhóm chị dâu đang cúi đầu đào trong cây thủy sinh, mò cua bắt ốc thì khó hiểu liếc mắt nhìn nhau: "Sao bọn họ đi hết thế?"
"Hình như là có một người đột nhiên mất tích đấy."
"Hả? Vậy không phải rơi xuống sông rồi chứ?"
"Ai mà biết, nhưng mà không liên quan đến chúng ta là được rồi."
Mọi người còn đang bận đây này, cho dù không mò được con cua nào nhưng vẫn có thể vớt ốc bùn khắp sông này.
Không thể nói bắt xong lần này thì lần sau không còn cái để bắt nữa, thời tiết bên này của bọn họ tháng mười đã là vào đông.