Mắt thấy mọi người đều đang cướp ốc, người hỏi chuyện mới ban đầu cũng bỏ tính nhiều chuyện sang một bên rồi tập trung mò ốc.
Cũng không thèm đi hóng chuyện.
Một bên khác.
Quý Trường Tranh đi đầu, tham mưu Chu và sĩ quan hậu cần đi sát sau đó, tiếp theo đó là chỉ đạo viên Ôn, bốn người đi về phía Triệu Xuân Lan đã chỉ lúc này.
Đi khoảng chừng được hai mươi phút, người bên này cũng càng ngày càng ít đi. Bên hai bãi sông có những cây cỏ lau và cây thủy sinh đã khô vàng hết rồi.
Bên trong đám cỏ lau ngẫu nhiên sẽ có vài con vịt hoang bay lên, bay lên bầu trời âm u càng thấy rõ ràng hình dáng chúng nó hơn.
Sĩ quan hậu cần nhìn thèm nhỏ dãi: "Nếu có súng thì hay biết mấy, bắn được một mẻ vịt hoang, vịt hầm củ cải, hương vị đúng đỉnh của chóp luôn."
Vừa mới dứt câu, tham mưu Chu nhìn anh ta một cái: "Đạn trong đội ngũ không phải để lãng phí như vậy."
Sĩ quan hậu cần thở dài: "Chừng nào đội ngũ của chúng ta mới được tổ chức phát cho nhiệm vụ thu thập đây? Lâu lắm rồi nhà ăn không làm món thịt nào rồi."
Nghe thấy sĩ quan hậu cần nói thế, Quý Trường Tranh và chỉ đạo viên Ôn đồng thời nhìn sang.
Tham mưu Chu lắc đầu: "Chúng ta cần canh giữ biên giới, cứu trợ thiên tai, tham gia huấn luyện, còn có nhiệm vụ học tập, nhiệm vụ huấn luyện, mỗi một cái đều không thể trì hoãn được, đừng có nghĩ tới nhiệm vụ thu thập nữa."
Nhiệm vụ thu thập chỉ có thể trong trường hợp đội ngũ không bận mới có thể điều động người đi ra ngoài.
Nhưng ai cũng đều bận thì đương nhiên đừng có nghĩ tới nữa.
Sĩ quan hậu cần: "Miệng mồm nhạt toẹt hết ra rồi."
"Anh nói với ban lãnh đạo đi, nhà ăn của chúng ta vài tháng rồi cũng chưa có món thịt vịt."
Lần cuối được ăn thịt là lúc đi thu thập Thanh Sơn, đã qua bao lâu rồi chứ?
Tham mưu Chu suy nghĩ một chút: "Tôi sẽ nói, nhưng mà có được hay không thì phải xem lãnh đạo sắp xếp như nào đã."
Vừa đi vừa nói chuyện, mọi người đã tới con đê bên cạnh, từ đằng xa đã nhìn thấy nửa người dưới Thẩm Mỹ Vân nằm trên con đê, nửa người trên treo lủng lẳng ở phía dưới.
Sĩ quan hậu cần ngây người, cỏ tranh trong miệng rớt xuống: "Mỹ Vân định nhảy sông tự tử ha gì đây?"
"Quý Trường Tranh, vợ của cậu làm sao thế?"
Lời còn chưa dứt, giây tiếp theo Quý Trường Tranh đã biến mất như một cơn gió lốc.
Quý Trường Tranh kéo Thẩm Mỹ Vân từ bờ đê lên, kéo được người lên không quan trọng quan trọng là Thẩm Mỹ Vân cố gắng lắm mới lôi được con cua lớn bỏ trong túi lưới.
Bị cắt ngang bất thình lình làm túi lưới rớt xuống, tủm, biến mất trong dòng sông.
Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Mỹ Vân tức giận tái mét mặt: "Ai đó?"
Ba con cua lớn, vất vả lắm cô mới bỏ chúng vào trong túi lưới được.
Vừa quay đầu đã nhìn thấy Quý Trường Tranh: "Sao anh lại đến đây?"
Quý Trường Tranh căng khuôn mặt: "Anh không tới thì có phải em nhảy sông rồi không? Em giận anh hay là giận ba mẹ mà làm thế?"
Đang êm đẹp sao tự dưng lại nhảy sông? Nếu không phải anh tới mau thì người đã ngã xuống rồi. Năm nào ở con sông này không chết đuối vài mạng người?
Chỉ là Quý Trường Tranh chưa bao giờ nghĩ tới người chết đuối ở đây sẽ có vợ của anh.
Thẩm Mỹ Vân không hiểu ra sao: "Ai nói em muốn nhảy sông tự tử?"
Cô chỉ tới bờ đê bắt cua, không với tới mới nằm xuống lấy túi lưới vớt.
"Em đang bắt cua mà."
"Quý Trường Tranh, lúc anh kéo em lên không nhìn thấy túi lưới trong tay em với những con cua bên bờ đê sao?"
Đến phiên Quý Trường Tranh im lặng, anh không phải không chú ý tới, chỉ là tâm trí của anh bị Thẩm Mỹ Vân nhảy sông làm xao lãng.
Thế cho nên toàn bộ những thứ xung quanh đều thành không khí.
Sĩ quan hậu cần đi đến chỗ bọn họ, vừa tới đã nhìn thấy xô nhỏ đựng đầy cua: "Mỹ Vân, cô không phải nhảy sông mà đang bắt cua à?"
Thẩm Mỹ Vân: "Đúng vậy."