Sĩ quan hậu cần ho khan một tiếng: "Vậy Quý Trường Tranh cậu mới vừa..."
Còn chưa nói xong đã bị khuôn mặt lạnh lùng của Quý Trường Tranh cắt ngang: "Nhìn dưới bờ đê bắt cua ha."
Sĩ quan hậu cần nhìn xuống, chửi đổng: "Đù má, nhiều dữ vậy sao?"
Xung quanh con đê rất nhiều cua, đang bò lên trên chồng từng tầng tầng lớp lớp.
Không phải người ta vất vả tìm cua trong mấy bụi cây thuỷ sinh sao?
Tại sao tới chỗ Thẩm Mỹ Vân thành nhặt cua rồi?
Mà còn nhặt hoài không hết nữa.
Thẩm Mỹ Vân ừ đáp: "Ở xung quanh bờ đê này chỗ nào cũng vậy hết, mọi người có đem theo đồ gì không?"
Cua không giống cá, cua sẽ bò khắp nơi, phải có dụng cụ bắt cua mới được.
Sĩ quan hậu cần sờ soạng trong túi, mò được một cái bao tải: "Tôi mang theo bên mình một cái bao tải nè."
"Cũng không to lắm, nhưng có thể đựng được năm mươi cân đó."
Nhiêu đó thôi cũng đủ rồi.
Tham mưu Chu không đem, chỉ đạo viên Ôn cũng không đem gì theo, đến cả Quý Trường Tranh cũng lắc đầu: "Anh cứ vậy đi tới thôi."
Nhóm Triệu Xuân Lan, Triệu Ngọc Lan và Thẩm Thu Mai đi tới.
"Bọn tôi có xô nè."
Ba người cầm xô nhỏ đi tới.
"Không đủ dùng."
Sĩ quan hậu cần quyết đoán nói: "Bọn em tới nhìn là biết."
Ba người Triệu Xuân Lan đi tới bờ đê nhìn xuống, lập tức im lặng quái dị.
"Tôi về lấy túi." Triệu Xuân Lan lập tức đưa ra quyết định: "Mọi người ở đây chờ tôi."
Đúng là cần người về lấy đồ thật.
Sĩ quan hậu cần trầm ngâm suy nghĩ: "Cô đi tới nhà ăn lấy đi, mấy ngày hôm trước dỡ mấy bao khoai tây vẫn còn ở đó, cô đi lấy mười cái hay tám cái gì đó tới đây đi."
Triệu Xuân Lan đương nhiên đồng ý.
Cô ấy vừa đi thì mọi người bên này chuẩn bị bắt cua. Chỉ là nhìn bờ đê kia mọi người cảm thấy hơi khó, con đê này không giống chỗ khác, ở đây là sườn dốc hơn nữa còn dốc đứng chín mươi độ nữa.
Khó trách lúc nãy cả người Thẩm Mỹ Vân đều nửa nằm nửa bò ở phía trên.
"Túi lưới và kẹp gắp than của em bị rớt xuống dưới rồi, nếu không còn có thể vớt cua."
Lúc nói ra câu này Thẩm Mỹ Vân còn oai án nhìn thoáng qua Quý Trường Tranh, anh nghĩ gì trong đầu vậy chứ?
Cuộc sống mỗi ngày của cô đều hạnh phúc mỹ mãn, cô nhảy sông tự tử làm gì?
Quý Trường Tranh cũng có vài phần xấu hổ, anh suy nghĩ một lát: "Nhảy xuống thôi, nhảy xuống nhặt cua, nhặt xong rồi ném lên trên?"
"Cua kẹp người đó."
Cua lớn quá, hai cái càng trông hơi hung dữ.
"Nếu có đồ hốt rác thì tốt quá, lấy chổi quét chúng vào đồ hốt rác rồi thả lên trên."
Câu nói này làm Thẩm Mỹ Vân hiện lên ý tưởng.
"Không phải có bụi cỏ lau sao? Cắt mấy cọng cỏ lau lại đây làm thành một cái chổi đơn giản rồi quét đuổi cua vào trong xô nhỏ là được rồi."
Không có gì nhiều chỉ có xô nhỏ là nhiều.
Bốn người mỗi người một cái.
Vừa nói xong, sĩ quan hậu cần lập tức đi làm, kéo gom cỏ lau lại, cắt đi những sợi lông tơ không cần thiết ở phía trên, chỉ cần dùng cỏ tranh buộc phần cán phía dưới là được một cây chổi đơn giản.
Vì thế, sĩ quan hậu cần vừa cầm lấy xô nhỏ, vừa cầm chổi cỏ lau, học theo động tác lúc nãy của Thẩm Mỹ Vân, nằm bò trên bờ đê.
Mông dẩu lên cao, dùng sức kéo những con cua phía dưới.
Thẩm Thu Mai nhìn không được, đá vào mông anh ta: "Bảo anh vớt cua chứ không phải khoe mông."
Sĩ quan hậu cần: "..."
Mọi ngời: "..."
Không biết là ai cười đầu tiên.
"Ha ha ha ha ha."
Sĩ quan hậu cần ấm ức: "Tôi không có khoe mông, không dùng lực xuống nửa người dưới thì sao có thể đuổi bọn cua vào trong xô được?"
Nhìn càng cua của chúng đi, dùng sức lớn đến đâu cũng căn bản không đuổi được mấy con vô xô.
Quý Trường Tranh cởi áo: "Để tôi xuống."
Thẩm Mỹ Vân nhíu đôi lông mày lá liễu xinh đẹp của mình: "Đã tháng chín rồi, thời tiết rất lạnh, nước sông cũng lạnh lắm."
Tháng chín ở Mạc Hà tương đương với tháng mười ở Bắc Kinh, vào buổi tối nước sông lạnh ngắt muốn đóng băng cả tay.