Quý Trường Tranh: "Không sao đâu, vào mùa đông bọn anh còn xuống dưới đầm lầy lớn hơn nữa kìa. Nhiệt độ thế này không tính là gì cả."
Thẩm Mỹ Vân còn định nói gì đó, nhưng Quý Trường Tranh đã nắm lấy tay cô: "Mỹ Vân, tin anh được không?"
Đôi mắt anh trầm tĩnh, khi nhìn chăm chú vào một người nào đó thì không có ai có thể từ chối được.
Thẩm Mỹ Vân cũng thế.
Cô im một tiếng. Quý Trường Tranh cởi áo nhảy xuống sông, sau đó chỉ đạo viên Ôn cũng suy nghĩ một hồi rồi nhảy xuống theo.
Một lúc sau.
Chỉ đạo viên Ôn hét lên: "Cua kẹp tôi."
May mà ở đây cách xa đại bộ đội, nếu không đã kinh động đến đại bộ đội chạy đến rồi.
Quý Trường Tranh che miệng anh ấy lại: "Im đi!"
Chỉ đạo viên Ôn móc ra một con cua từ trong nước: "Tôi bị kẹp mà."
"Chịu đựng đi."
"Đúng là vô tâm."
Quý Trường Tranh không quan tâm đến anh ấy, lặn xuống nước nhặt đồ gắp than bị rơi lên rồi tìm xung quanh một lượt rồi vớt túi lưới lúc nãy lên luôn.
Nửa đứng ở bên bờ đê, dùng đồ gắp than gắp cua vào trong túi lưới.
Không thể không nói vị trí phía dưới thuận tiện hơn nhiều, cũng dễ dàng dùng sức hơn, chỉ một lát đã nhặt rất nhiều cua rồi.
Mà tham mưu Chu ở phía trên cũng nằm bò trên bờ đê, nhận lấy túi lưới đầy ắp cua của Quý Trường Tranh đưa cho.
"Ồ, nhiều thật nha."
Một túi đâu đó hơn hai mươi ba mươi con, người anh ấy yêu và cô em vợ thường xuyên tới bờ sông bắt cua, đương nhiên anh ấy biết một túi lưới được khoảng bao nhiêu.
Bình thường người anh ấy yêu và cô em vợ một ngày cũng không bắt được nhiều thế này.
Chỉ đạo viên Ôn phía dưới thúc giục: "Đừng có ngắm nữa, bỏ cua vào xô đi, rồi thả túi lưới xuống đây."
Anh ấy phát hiện túi lưới còn dùng ngon hơn xô nhiều, bởi vì cua sẽ tự động kẹp dây thừng của túi lưới.
Tham mưu Chu cười cười, lập tức đổ cua trong túi lưới vào bao của sĩ quan hậu cần, rồi đưa túi lưới cho phía dưới.
"Tôi cũng đi xuống."
Sĩ quan hậu cần vén tay áo: "Mọi người ở trên bờ đi, trên bờ cũng không cần nhiều người như vậy."
Thẩm Thu Mai nghĩ tuổi tác của anh ấy đã lớn, ít nhất cũng đã bốn mươi rồi không như thanh niên trai tráng như bọn người Quý Trường Tranh.
Nhưng sĩ quan hậu cần nói: "Em có muốn ăn gạch cua trộn cơm không?"
Thẩm Thu Mai muốn.
Vì thế một chân đá anh ấy: "Sao mà cởi đồ lâu vậy?"
Sĩ quan hậu cần: "..."
Người yêu hai mươi năm, tình nghĩa chỉ giá trị bằng một chén cơm trộn gạch cua mà thôi.
Thêm anh ấy xuống nữa là có ba người trong nước phụ trách vớt cua lên trên.
Người phía trên phụ trách lấy cua ra.
Còn có Triệu Ngọc Lan phụ trách đào hố, vì sau khi bắt một hồi thì cua đã đầy bao tải kia rồi.
"Thật là sống lâu mới biết, lần đâu tiên thấy nhặt cua."
Từ trước đến giờ cô ấy đều bắt cua.
Triệu Xuân Lan tới kịp thời, cô ấy cằm mười mấy cái bao tải đến, thuận tiện còn dẫn theo một tiểu đồng chí trong nhà ăn tới nữa.
Là Đại Hà, Đại Hà cho heo ăn xong định đi tìm sĩ quan hậu cần báo cáo, nhưng không sĩ quan hậu cần không ở đó nên chạy tới đây.
Nhiều người nhiều sức hơn.
Đại Hà vừa tới, sĩ quan hậu cần lập tức gọi anh ta xuống.
Mọi người phân chia công việc rõ ràng, phía dưới nhặt cua, phía trên lấy cua ra, chỉ qua vài tiếng đồng hồ, đi tới đâu cũng hận không thể mọc thêm ba đầu sáu tay để làm cho xong việc.
Trời cũng sắp tối.
Quý Trường Tranh nhìn xung quanh, không biết tay anh đã bị kẹp bao nhiêu lần: "Đi lên đi, không còn nữa đâu."
Sĩ quan hậu cần: "Tôi thấy bên kia còn hai con kìa."
"Bỏ đi."
Sĩ quan hậu cần không vui, nhưng Quý Trường Tranh không để ý tới anh ấy, tự mình bò lên bờ đê, vừa leo lên bờ đê thì gió thu thổi quét tới.
Rét lạnh căm căm.
Thẩm Mỹ Vân thuận thế lấy bao tải còn thừa lại đắp lên người anh: "Tạm chấp nhận tí nha."
Quý Trường Tranh nhìn bao tải trên người mình, rồi nhìn Thẩm Mỹ Vân.