Thẩm Mỹ Vân như biết anh muốn nói gì: "Về tới nhà rồi cởi ra ngay, chịu đựng một chút đi, đừng để bị cảm lạnh."
Cô biết không đẹp.
"Vậy được rồi."
Con người Quý Trường Tranh không có ưu điểm gì khác, chỉ có duy nhất ưu điểm là nghe lời vợ.
Thấy anh không kháng cự nữa, Thẩm Mỹ Vân còn lấy bao tải còn lại vòng qua người anh tạo thắt thành một cái nơ bướm.
Quý Trường Tranh: "..."
Nhìn vợ mình hai mắt tỏa sáng như đèn pha, trong lòng anh thầm nhủ Mỹ Vân thích là được rồi.
Vì thế, chờ sau khi bọn người sĩ quan hậu cần đi lên đã thấy một Quý Trường Tranh mặc bao tải còn thắt cả nơ bướm.
Mọi người: "..."
Buồn cười quá, muốn cười nhưng không thể cười, bọn họ sợ vợ mình cũng bắt mình mặc như thế.
"Đếm xem được bao nhiêu bao thế?"
Sĩ quan hậu cần vội vã chuyển đề tài.
"Sáu bao đó."
Sĩ quan hậu cần: "Không đựng hết mười một bao luôn, đáng tiếc thật."
Câu nói này của anh ấy mà để cho người ngoài nghe thế nào cũng sẽ mắng anh ấy.
Dù sao một bao cũng tầm năm mươi cân hơn, sáu bao ít gì cũng được ba trăm cân, đúng là nhặt cua trên sông không cần tiền mà.
"Được rồi, về nhà thôi, sắc trời cũng không còn sớm nữa."
Hoàng hôn buông xuống, mặt trăng sắp mọc lên rồi.
Một dòng sông vô cùng náo nhiệt giờ chỉ còn thưa thớt vài bóng người, phần lớn mọi người đều đã về nhà hết rồi.
Thẩm Mỹ Vân sờ đầu, lúc này mới nhớ tới: "Miên Miên nhà mình đâu?"
Cũng không đến tìm cô.
Thật đúng là bắt cua bắt luôn trí não rồi.
Triệu Xuân Lan: "Lúc chị về lấy bao tải thì đã đưa con bé với Nhị Nhạc nhà chị về nhà rồi."
"Chị có nói với em rồi mà, em quên sao?"
Thẩm Mỹ Vân đúng là quên thật, cô đánh một cái vào trán: "Bắt cua hăng say quá mà."
Lần sau không thể như thế được.
"Những con cua trong bao đem về trọng nước ở nhà ăn trước đi, ngày mai làm ăn."
"Còn những con trong túi lưới với xô thì chúng ta chia ra đem về nhà."
Một phần thì của chung, một phần thì chia riêng ra.
Thẩm Thu Mai nghe thấy sĩ quan hậu cần nói vậy thì đẩy đẩy anh ấy: "Nhiêu đó còn không đủ ăn, chia mấy cái xô nhỏ này ra làm gì?"
"Chúng ta cực khổ vớt một hồi, toàn bộ đều giao cho nhà ăn sao mà được?"
Triệu Xuân Lan cũng gật đầu: "Đúng đó, mỗi người một nửa còn không đủ."
Thế...
Sĩ quan hậu cần nhìn tham mưu Chu và Quý Trường Tranh.
Tham mưu Chu: "Cũng lâu rồi nhà ăn chưa có món thịt thà gì, như vậy đi, chúng ta giữ lại hai bao chia cho mỗi nhà chúng ta, còn dư lại bốn bao thì đưa cho nhà ăn được không?"
"Chia cho nhà ăn thì chúng ta cũng có thể đi ăn được mà."
Cũng chính là phân thành hai nửa.
Thẩm Thu Mai vẫn không vui, còn Triệu Xuân Lan thở dài: "Vậy đi!"
"Sớm biết nói thế thì lần sau không gọi các anh nữa."
Vừa mới nói xong, tham mưu Chu trừng mắt: "Đồng chí Xuân Lan, tư tưởng giác ngộ của em không cao nha."
Triệu Xuân Lan cười lạnh: "Tư tưởng giác ngộ của anh cao thì lấy hết tiền lương mỗi tháng quyên góp luôn đi."
Lập tức làm tham mưu Chu dỗi không còn gì để nói, cả người ủ rũ.
Lại là Thẩm Mỹ Vân lên tiêng hòa giải: "Hai bao thì hai bao, hai bao ít gì cũng được một trăm cân mà, hơn nữa còn có bên trong mấy xô nhỏ với túi lưới nữa, ba nhà chung ta một nhà ít nhất gì cũng có thể chia nhau được bốn mươi cân đó."
"Nhiêu đó đủ rồi, nếu mà nhiều hơn nữa ăn không hết thì lãng phí lắm."
Cua còn dễ chết nữa.
Thẩm Mỹ Vân đã lên tiếng nên Triệu Xuân Lan không nói thêm gì nữa.
Cô ấy chỉ nhỏ giọng nói thầm: "Mỹ Vân, lần sau chị em mình không gọi đám đàn ông thúi này nữa."
Tự bọn họ bắt cua thì ít nhất còn có thể đem về nhà của mình.
Thẩm Mỹ Vân cười cười không nói gì.
Trên đường về nhà, mọi người bàn bạc với nhau: "Bữa cơm tối nay chúng ta ăn ở nhà ăn đi?"