[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng (Dịch Full Vip)

Chương 1006 - Chương 1006: Ngày Thứ Một Trăm Mười Một Xuyên Không 5

 Chương 1006: Ngày Thứ Một Trăm Mười Một Xuyên Không 5 Chương 1006: Ngày Thứ Một Trăm Mười Một Xuyên Không 5 Chương 1006: Ngày Thứ Một Trăm Mười Một Xuyên Không 5

Sĩ quan hậu cần vừa nói ra câu đó, mọi người lập tức hiểu ra anh ấy đang bàn tính cái gì.

"Em muốn đến nhà của Mỹ Vân ăn cơm."

Sĩ quan hậu cần ho khan: "Không mưu mà hợp* "

("Không mưu mà hợp: ý bảo không bàn bạc trước, không nói trước mà vẫn hợp nhau, tâm đầu ý hợp. )

"Không giấu giếm gì, Mỹ Vân em về nhà mẹ đẻ hơn một tháng kia mọi người đều nhớ tài nghệ nấu nướng của em đó."

Quý Trường Tranh không vui nha.

"Vợ tôi đã vất vả một ngày trời rồi, nấu cơm mệt lắm chứ."

Anh lo cho cô trước.

"Mọi người giúp đỡ lẫn nhau đi, bọn tôi rửa cua, rồi rửa chén luôn, Mỹ Vân chỉ cần giúp nói cách chế biến là được rồi."

Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một lát: "Mọi người tự đem đồ ăn đến nha, em chỉ nấu cua thôi á."

"Tán thành!"

Về đến nhà đã gần bảy giờ tối, nói thật là không còn sớm nữa, chín giờ rưỡi là tắt đèn đi ngủ rồi, đúng là không còn nhiều thời gian nữa.

Miên Miên đang ở trong nhà làm bài tập, nhón chân mong chờ.

Vừa nghe thấy động tĩnh bên ngoài thì lập tức chạy ra: "Mẹ ơi!"

Thẩm Mỹ Vân xoa xoa mặt của Miên Miên: "Con đói bụng chưa?"

Miên Miên gật gật đầu: "Vừa rồi bà nội nói nấu cơm cho con ăn trước nhưng con không muốn, con muốn chừa bụng ăn cua."

Cô bé còn rất biết tính toán.

Thẩm Mỹ Vân: "Con ăn hai miếng bánh hạch đào lót bụng trước đi, cua chín nhanh thôi."

"Đúng rồi, cho Nhị Nhạc hai miếng luôn nhé."

Vừa mới nói ra câu này, Chu Thanh Tùng không biết từ đâu ra sâu kín nhìn Thẩm Mỹ Vân.

Năm nay cậu bé cũng tám tuổi rồi.

Thẩm Mỹ Vân: "Đưa cho Chu Thanh Tùng đi, tự con quyết định nhé."

Vừa mới nói xong, Triệu Xuân Lan đã từ chối: "Bánh hạch đào đắt như vậy em giữ lại cho Miên Miên ăn là được rồi."

Đối với Thẩm Mỹ Vân mà nói thì đó chỉ là chuyện nhỏ, đương nhiên không thèm để ý tới rồi, cô cười cười: "Hai đứa chúng nó thường xuyên chơi với Miên Miên mà."

Đương nhiên chủ yếu là Nhị Nhạc, Chu Thanh Tùng nể mặt Nhị Nhạc mới sang chơi chung.

Triệu Xuân Lan nhìn hai đứa con chờ mong nhìn cô ấy, lập tức giơ tay ra xoa xoa lông mày: "Ăn đi, lần sau đưa Miên Miên về nhà chơi, biết chưa?"

Cô ấy cũng phải đi mua một túi bánh hạch đào mới được, nếu không cứ nhận của Mỹ Vân hoài cũng không tốt.

Được mẹ cho phép Nhị Nhạc vui vẻ cũng kéo theo Chu Thanh Tùng vui vẻ theo, rồi cùng đi vào nhà.

Mấy đứa trẻ vừa đi, thì ông Quý bà Quý đi tới: "Có nhiều cua lông thế à?"

Bà Quý gọi tên của con cua, hơn nữa còn gọi là cua lông chứ không phải con cua.

Thẩm Mỹ Vân vâng một tiếng đáp lại: "Mẹ, mẹ định làm gì ăn?"

Bà Quý nghĩ ngợi một lúc: "Hấp đi, thịt cua to còn rất tươi, hấp ăn mới tròn vị được."

Thẩm Mỹ Vân: "Vậy nấu cua hấp."

Miên Miên ló đầu ra: "Mẹ ơi, con muốn ăn cua vị cay."

Cô bé đã từng ăn món tôm cua cay cay mà mẹ làm rồi, vừa cay vừa ngon.

Thẩm Mỹ Vân: "Mẹ biết rồi."

Miên Miên đi tới bên cạnh Thẩm Mỹ Vân làm nũng, cười hì hì nói: "Con yêu mẹ nhất trên đời."

"Mẹ cũng yêu con nhất trên đời."

Thẩm Mỹ Vân không hề keo kiệt biểu đạt lòng yêu thương của mình, khiến Triệu Xuân Lan và Thẩm Thu Mai nhìn đến ngây người.

Hai người có chút ngại ngùng: "Có lộ liễu quá không?"

Thẩm Mỹ Vân: "Sao mà thế được? Em yêu Miên Miên, Miên Miên cũng yêu em, bọn em đều yêu đối phương, vì sao không thể nói ra?"

Vì sao?

Đương nhiên là bởi vì ngại rồi, thời đại bây giờ mọi người còn rất dè dặt trong việc thể hiện tình yêu ra ngoài.

Mặc kệ là tình yêu nam nữ, hay là tình yêu của ba mẹ và con cái đều y như vậy.

Hai người chưa từng nhìn thấy cách dạy con này của Thẩm Mỹ Vân bao giờ.

Khiến cho Triệu Xuân Lan và Thẩm Thu Mai như có điều suy nghĩ.

Thẩm Mỹ Vân cũng không chú ý nhiều lắm, cô thả cua vào trong chậu lớn, rồi gọi bọn người Quý Trường Tranh tới: "Mọi người rửa sạch cua trong chậu này, rồi hấp chúng lên."

Một chậu lớn này có ít nhất khoảng ba mươi cân.

Bình Luận (0)
Comment