Bọn người sĩ quan hậu cần muốn ăn cơm ở nhà bọn họ đương nhiên đồng ý hai tay, một đám đàn ông múc nước vào chậu, cầm bàn chải bắt đầu chà rửa cua.
Các đồng chí nữ cũng không nhàn rỗi.
"Chị dâu Xuân Lan, mọi người rửa mấy con cua trong chậu này, cua trong chậu này làm vị cay."
"Không thành vấn đề!"
Bản thân Thẩm Mỹ Vân cũng không rảnh rỗi, cua vị cay muốn ăn ngon thì cần phải có các món ăn đi kèm, khẩu vị của cô và Miên Miên giống nhau, rất thích ăn khoai tây.
Lấy ra một túi khoai tây khác nhờ ông Quý bà Quý gọt vỏ khoai tây hộ.
Nhân lúc chuẩn bị nguyên liệu thì Thẩm Mỹ Vân lấy lò than đã lâu không dùng đến nhúm lửa, vo gạo định nấu một nồi cháo cua.
Đêm nay ăn tiệc cua.
Nhiều người sức nhiều nên làm rất nhanh, cua đã được rửa sạch sẽ.
Nồi đầu tiên Thẩm Mỹ Vân dùng để hấp, cô cắt gừng thành lát, chia cho mọi người để bọn họ nhét gừng vào trong bụng cua.
Chờ sau khi mọi người nhét gừng xong, Thẩm Mỹ Vân dùng lồng hấp bỏ chừng ba tầng rồi bỏ cua vào hấp.
Triệu Ngọc Lan nhóm lửa.
Mà cua làm hương cay, Thẩm Mỹ Vân dùng bột và trứng gà trộn đều cho dẻo, rồi cắt đôi những con cua ra, rồi nhúng thịt cua đã cắt đôi vào bột trứng đã làm.
Sau đó đặt vào trong chảo đã ngập dầu từ trước.
Nhưng Triệu Xuân Lan và Thẩm Thu Mai nhìn chảo dầu tràn ngập kia đau lòng không thôi: "Sao mà dùng nhiều dữ vậy?'
Chảo dầu này đủ để cho nhà bọn họ dùng cả tháng trời.
Thẩm Mỹ Vân vừa bỏ cua vào chiên vừa nhẹ giọng nói "Không chiên bằng dầu thì sao ăn được giờ?"
Sau khi cho cua màu nâu xám vào chảo dầu rất nhanh đã biến thành màu vàng ươm, mùi hương kia cũng tỏa ra khắp gian nhà.
Làm cho mọi người nhịn không được thò đầu qua nhìn.
"Thơm quá đi."
Sĩ quan hậu cần là người biết nấu cơm, cũng là người sành ăn, lập tức hít hít mũi: "Nếu mà có đồ nhắm rượu rồi vậy tôi về lấy chút rượu gạo tới."
"Mọi người nhớ chờ tôi nha."
Nói xong thì trở về lấy rượu gạo ngay.
Nhưng Quý Trường Tranh lại chú ý tới điểm khác, anh thấy mỗi khi Thẩm Mỹ Vân bỏ cua vào chảo dầu thì dầu nóng sẽ bắn lên.
Anh suy nghĩ một lát rồi sải bước đi vào phòng bếp rửa tay sạch sẽ rồi nhận lấy cua trong tay Thẩm Vân Từ: "Để anh làm cho, em chỉ cần nói chiên bao lâu là được."
Thẩm Mỹ Vân sửng sốt, cua trong tay được Quý Trường Tranh cầm lấy.
Cô mím môi im lặng một hồi rổi chợt mỉm cười: "Được thôi, em chỉ anh, lần sau anh làm cho em ăn."
Quý Trường Tranh vô cùng nghiêm túc gật đầu: "Không thành vấn đề."
Một người chỉ một người làm.
Triệu Xuân Lan và Thẩm Thu Mai nhìn thấy hình ảnh trước mặt thì liếc mắt nhìn nhau: "Có phải Trường Thanh xót vợ không?"
Thẩm Thu Mai: "Còn cần nói nữa sao?"
"Em ở nhà nấu ăn mười mấy năm, chưa bao giờ được miệng ăn nhà em xót cho."
Cô ấy bị dầu bắn lên tay thì miệng ăn nhà cô ấy thò đầu nhìn qua hỏi: "Cái này ăn ngon không?"
Còn cái gì gọi là đau lòng là điều không bao giờ xảy ra.
Triệu Xuân Lan cũng gật đầu như thấy chuyện lạ.
Nhưng Triệu Ngọc Lan đang nhóm lửa nhìn Quý Trường Tranh che chở cho Thẩm Mỹ Vân thì có chút hâm mộ quay đầu nhìn chỉ đạo viên Ôn.
Phát hiện tên kia đang tám chuyện với người ta quên trời quên đất, trong lòng lập tức khó chịu, yên lặng tính sổ, chờ đến khi kết hôn rồi sẽ cho chỉ đạo viên Ôn đẹp mặt!
Thẩm Mỹ Vân không biết một hành động này của Quý Trường Tranh có thể so sánh như một vở kịch lớn đối với những người phụ nữ.
Chỉ là có biết thì cũng vậy thôi, cô đã quen với việc Quý Trường Tranh tinh tế và tri kỷ như thế này rồi.
Một người chỉ một người làm rất nhanh cả chậu cua đã được chiên xong, Thẩm Mỹ Vân bảo Quý Trường Tranh để sang một bên.
Sau đó là lúc cô phát huy tài nghệ của mình rồi.
Đầu tiên cô chiên khoai tây với dầu, sau khi giòn bên ngoài mềm bên trong, hương vị vô cùng thơm ngon.