Nó lập tức nhảy ra khỏi bức tường trong chuồng heo nhảy ra ngoài rồi chạy thẳng tới Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân cũng không quên nó, càng không thấy ngại nó bẩn mà thuận tay nắm lấy cái đầu lớn của nó: "Tiểu Trường Bạch, mi lại mập hơn rồi."
Đôi mắt như đậu đen của Tiểu Trường Bạch ngay cả chớp mắt cũng không chớp mà nhìn Thẩm Mỹ Vân chằm chằm, giống như đang nói con người thay lòng đổi dạ này, sao lại ra ngoài lâu như thế, giờ mới quay về thăm ta chứ.
Thẩm Mỹ Vân ho nhẹ một tiếng, nắm một hạt dưa tỏ ý kêu Đại Hà đập ra cho nó ăn.
Quả nhiên vỏ hạt dưa xuất hiện đã làm phân tán sự chú ý của Tiểu Trường Bạch.
Thẩm Mỹ Vân đi theo sĩ quan hậu cần bàn chuyện chính sự: "Quy mô chuồng thỏ hiển nhiên phải lớn hơn chuồng nuôi heo, với lại càng phát triển hơn nữa."
"Chúng ta lấy năm con thỏ làm nền tảng ban đầu, nhưng mới hơn hai tháng đã phát triển lên đến hơn ba mươi con."
"Sĩ quan hậu cần, anh biết điều này tượng trưng cho điều gì không?"
Sĩ quan hậu cần từ trước tới nay đều không tính toán đến số lượng của bầy thỏ, lúc ấy sở dĩ phải chuyển bọn thỏ đến chuồng nuôi heo.
Đơn giản là vì bị làm phiền thôi.
Thỏ lớn rồi đến thỏ nhỏ khiến bọn trẻ vô cùng thích thú, thậm chí còn mang bọn thỏ lên trên giường, buổi tối còn cùng ăn cùng ngủ nữa.
Bọn thỏ đi tiểu vừa tanh lại vừa khai, làm ra ở trên giường liền khiến cả nhà đều thối um lên.
Sĩ quan hậu cần thật sự chịu không nổi nữa nên liền bưng toàn bộ từ lớn đến nhỏ đến chuồng nuôi heo. Dù sao chuồng nuôi heo cả ngày lẫn đêm đều có cái mùi đó.
Nên cũng không con nào chê được con nào.
Nhìn thấy anh ấy làm như vậy, tham mưu Chu cũng bắt chước làm theo, không chỉ gói ghém những con thỏ của mình mà còn đóng gói những con thỏ mà Quý Trường Tranh lúc đó gửi nhờ ở nhà bọn họ rồi gửi đến chuồng nuôi lợn.
Được đó!
Sau một vụ lộn xộn lớn, nên mang thai thì cũng đã mang thai rồi, thế là lũ thỏ đẻ hết lứa này đến lứa khác.
Cũng khiến cho Lý Đại Hà lo âu không thôi.
Thẩm Mỹ Vân nghe xong chuyện này liền rơi vào im lặng đến kì lạ: "Là tôi có lỗi với Đại Hà."
Sĩ quan hậu cần đưa mắt nhìn cô: "Vậy cô nhận thỏ của nhà cô về sao?"
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một lát: "Thế thì vẫn là tiếp tục có lỗi vậy."
Dựa vào năng lực sinh sản của thỏ thì không bao lâu nữa, nhà bọn họ sẽ bị thỏ bao vây mất.
Bàn về chuyện chính sự rồi.
Thẩm Mỹ Vân: "Dựa vào tốc độ này, xây chuồng nuôi thỏ là chuyện phải làm rồi."
"Chuyện quan trọng hơn cả chuyện xây chuồng thỏ chính là tách hai lan can phía sau chuồng lợn ra, toàn bộ chắn riêng ra, sắp xếp theo trình tự thời gian rồi sắp xếp phối giống cho bọn chúng."
Chuyện này gọi là nuôi thỏ khoa học.
Sĩ quan hậu cần chau mày: "Cô thật sự định xây chuồng thỏ thật à?"
So với việc xây chuồng nuôi thỏ thì anh ấy lại thích chuồng nuôi heo hơn, dù sao ai mà lại không thích ăn thịt heo chứ.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Chân con muỗi cũng là thịt, huống hồ chi thỏ sinh sản nhanh, về sau không chỉ có thể mua thịt cho doanh trại chúng ta mà còn có thể bán cho người khác để kiếm thêm tiền. Nếu tôi nhớ không lầm, kế toán Lưu vẫn còn khóc lóc than nghèo khó với anh trước khi tôi trở về nhà bố mẹ tôi đúng không?"
Chuyện nuôi heo bên này thì phải cần mua trấu cám, nhưng trấu cám cũng không phải là miễn phí, đương nhiên là phải tốn tiền rồi.
Huống hồ chi còn có nhiều người ở bên phòng ăn ăn cơm như thế, nguyên liệu nấu ăn cũng là tiền, số tiền này trước mắt đều đang nợ.
Quả nhiên.
Sĩ quan hậu cần nghe thấy những lời này của Thẩm Mỹ Vân thì ánh mắt anh ấy lập tức sáng ngời lên: "Ý cô là?"
Thẩm Mỹ Vân: "Nếu chuồng nuôi thỏ xây dựng tốt thì tốc độ có lời về sau không thể nào kém hơn nuôi heo đâu."