Đây không còn là chuyện được doanh trại mình có thể ăn thịt nữa mà đây thậm chí còn là nghĩ đến việc giúp doanh trại kiếm tiền.
"Cô nói kỹ hơn, nói kỹ hơn đi!"
Kế toán Lưu không thể nào ngờ được mình vừa mới tới đây để tìm sĩ quan hậu cần về chuyện giấy tờ thì lại nghe được cuộc nói chuyện như thế này.
Nhưng anh ấy sao lại kích động hơn sĩ quan hậu cần nhiều thế chứ?
Lại còn quen tay quen chân rót một ly nước ấm cho Thẩm Mỹ Vân, hai tay bưng tới: "Đồng chí Thẩm uống nước đi."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Sĩ quan hậu cần: "..."
Kế toán Lưu từ trước đến này tính tình nóng nảng, thấy ai là gào thét với người đó, lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy đối xử dịu dàng nhún nhường như thế với người khác đấy.
Sĩ quan hậu cần nhìn đến nỗi con người cũng sắp rớt ra ngoài rồi.
Thẩm Mỹ Vân ngược lại cười một tiếng, hai tay nhận lấy ly nước rồi thuận tay để lên bàn: "Kế toán Lưu, anh không cần phải như vậy đâu."
Kế toán Lưu: "Cần, phải cần."
"Đồng chí Thẩm, cô không biết đó thôi, kinh phí của quân đội chúng ta eo hẹp đến thế nào, chỗ nào cũng cần đến tiền, ngay cả tiền lương của mọi người tháng sau ở đâu ra tôi còn chưa biết nữa này."
"Chuyện này không bàn tới đi, mọi người mỗi ngày đều há miệng hỏi tôi đòi tiền, đòi cái rắm ấy, sao không muốn cái mạng của tôi luôn đi này?"
Hành động điển hình này là đang trả thù rồi, người đang bị ngấm ngầm ném đá giấu tay là đang mắng sĩ quan hậu cần rồi.
Trong toàn bộ doanh trại người thích tìm kế toán Lưu đòi tiền nhất chính là sĩ quan hậu cần.
Phòng ăn ăn cơm cần tiền, trang bị sau phòng bếp cần tiền, dụng cụ hằng ngày cần tiền, thi công khu nhà dân cần tiền, với cả chuồng nuôi heo cũng cần tiền nữa.
Sĩ quan hậu cần sờ lỗ mũi một cái, cố gắng giảm cảm giác sự tồn tại của mình xuống hết sức có thể.
Thẩm Mỹ Vân nhìn sĩ quan hậu cần một cái rồi dịu dàng nói với kế toán Lưu: "Tôi cũng chỉ là mới có suy nghĩ này thôi, nhưng cụ thể có thể kiếm được tiền hay không thì vẫn còn chưa biết."
"Không sao, cô nói chi tiết lại với tôi đi, tôi nghe xem sao."
Thẩm Mỹ Vân nói không ngừng, nói một hơi đến nửa tiếng đồng hồ.
"Nói cách khác, trước tiên là phải xây dựng chuồng nuôi thỏ đúng không?"
Thẩm Mỹ Vân: "Hiểu như vậy cũng không sai, nếu khi kinh phí eo hẹp như vậy thì không xây chuồng nuôi thỏ gấp đâu. Trên cơ sở chuồng neo heo này, ba chuồng heo có thể ngăn phân chia trước đi rồi nuôi thỏ dựa theo thứ tự thời gian và kích cỡ lớn nhỏ của nó."
Nếu định làm lớn làm mạnh tay như thế thì ngay khi vừa mới bắt đầu đã phải điều chỉnh hoạch định rõ ràng rồi.
Vừa nghe nói bây giời không xây chuồng nuôi thỏ nữa, chuyện này liền giúp kế toán Lưu được thở phào nhẹ nhõm: "Bây giờ kinh phí của quân đội eo hẹp lắm, cũng không có tiền để xây nữa."
"Trước tiên đợi kiếm được tiền rồi tính sau."
Thẩm Mỹ Vân chau mày: "Các anh đến xem xét là được rồi, vậy trước tiên làm vách ngăn đi. Những vách ngăn này đơn giản lắm, cứ đi thẳng lên núi chặt vài cây mang về, cưa thành khối là được rồi."
Chuyện này không làm khó được kế toán Lưu.
"Tôi để si quan hậu cần tìm người làm cho."
Thẩm Mỹ Vân ừ một cái, kế toán Lưu xoa xoa tay: "Đồng chí Thẩm, cô xem thử chuồng nuôi thỏ này đại khái mất bao lâu thì có thể có lời?"
Chuyện này kêu Thẩm Mỹ Vân nói như thế nào chứ.
Cô suy nghĩ một lát rồi nói: "Vẫn còn chưa xây chuồng thỏ nữa mà? Kế toán Lưu trước tiên đừng nghĩ đến lợi nhuận, giai đoạn đầu chuồng nuôi thỏ có thể cung cấp thịt cho doanh trại của chúng ta, cung ứng được đã coi là tốt lắm rồi."
Đây là nói thật lòng.
Kế toán Lưu thở dài: "Điều này có nghĩa là không xây chuồng nuôi thỏ là không được đúng không?"
Thẩm Mỹ Vân buông lỏng tay: "Dựa theo năng lực sinh sản của thỏ thì vào cuối năm, ba chuồng nuôi heo này cải tạo thành chuồng nuôi thỏ đều có khả năng sẽ không đủ dùng."