Cô cầm đống cỏ xanh ném vào bên trong thì liền cảm thấy có gì đó không đúng.
Có hai con thỏ nhưng chúng lại đang tha cỏ tha lông để xây tổ lần nữa.
Thẩm Mỹ Vân gọi Đại Hà tới: "Đại Hà, cậu nhìn xem hai con thỏ này có phải lại mang thai nữa hay không vậy?"
Chỉ có thỏ đang mang thai thì mới làm như thế thôi.
Lý Đại Hà đi xem thử, anh ta nhảy qua lan can nhảy vào bên trong rồi nhấc mông con thỏ lên nhìn thử: "Hình như đúng rồi, con này là con thỏ hoang vừa mới bắt về."
"Nhưng tôi không ngờ là con này lại mang thai, không phải nó mới chỉ hơn ba tháng tuổi thôi sao? Bản thân mới chỉ là thỏ con mà sao lại mang thai được nhỉ."
Mấy con thỏ đực này đúng là không biết chừng mực mà.
Thẩm Mỹ Vân cảm thấy kỳ lạ: "Không phải những con thỏ này đều được tách ra dựa vào con thỏ cái sao?"
Đối với lứa thỏ nhỏ đầu tiên, Thẩm Mỹ Vân không có ý định để cho bọn chúng mang thai sớm như vậy cho nên đã tách ra dựa theo giới tính cái đực rồi.
Lý Đại Hà nhìn xung quanh, quả nhiên nhìn thấy được ở cửa tò vò có một cái khe hở do bị cạy ra, có lẽ con thỏ đực kia là đi qua đây từ chỗ đó.
Anh ta nâng cao tay vỗ xuống đầu con thỏ đực: "Còn không sợ mi bị chèn ép đến teo tóp sao, còn dám đến đây nữa."
Rồi anh ta cầm con thỏ đực ném vào chuồng nhỏ ở bên cạnh.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một lát: "Tôi cũng đang nghi ngờ trong này không chỉ có một con thỏ con đang mang thai đâu."
Cũng không biết là con thỏ đực kia đi vào lăn lộn khi nào nữa.
Thật là làm chuyện hồ đồ là giỏi à.
"Không lẽ nào?"
Lý Đại Hà hơi ngẩn người ra.
Thẩm Mỹ Vân: "Quan sát một tuần thì sẽ biết thôi."
Lý Đại Hà gật đầu một cái, rồi đồng thời đặc biệt ghi chép riêng lại số liệu của con thỏ con. Thẩm Mỹ Vân nhìn một lát, thấy không có vấn đề gì lớn thì liền khen ngợi: "Rất tốt rất tốt, phát triển rất nhanh."
Ban đầu Thẩm Mỹ Vân là người duy nhất thực hiện công việc ghi chép số liệu. Về sau dần dần cô cũng dạy lại cách ghi chép cho Lý Đại Hà.
Lý Đại Hà cười toe toét nói: "Đều nhờ chị dâu chỉ dạy giỏi."
Thẩm Mỹ Vân vỗ lên bả vai anh ta: "Sau khi cho ăn xong, về cơ bản thì không có việc gì khác nên tôi sẽ về trước để trang điểm cho cô dâu, ở bên này cậu hỗ trợ tôi trông chừng một chút nhé."
Lý Đại Hà đương nhiên đồng ý.
Sau khi rời khỏi chuồng thỏ, Thẩm Mỹ Vân không vội đến nhà họ Chu trước mà lựa chọn về nhà mình trước. Cô định thay ra một bộ quần áo khác, dù sao cho ở chuồng heo hay chuồng thỏ thì mùi kia vẫn sẽ bám lên người.
Muốn trang điểm cho cô dâu mới, không nói đến chuyện ăn mặc đẹp, ít nhất cũng phải sạch sẽ chứ đúng không?
Thẩm Mỹ Vân nhanh chóng tắm rửa, sau khi đã tắm rửa sạch sẽ từ trên xuống dưới liền từ trong tủ quần áo chọn ra một bộ để thay.
Bây giờ là mười lăm tháng tám âm lịch, trên dương lịch thì đã là tháng mười rồi, thành phố Mặc Hà vào tháng mười đã từ từ se lạnh rồi.
Thẩm Mỹ Vân sờ lên bộ quần áo, cuối cùng chọn ra một bộ áo lông màu trắng cao cổ dày dặn, phối hợp với một chiếc quần nhung màu xanh chàm và bốt da nhỏ có gót dày.
Sau khi thay xong, nhìn vào gương trong tủ quần áo, cô đóng thùng chiếc áo lông vào trong quần, đôi chân của cô lập tức trông như dài đến hai mét tám.
Nhìn màu môi có chút sẫm màu, cô liền son một chút, rồi hơi bặm lại, khí chất ngay lập tức tăng lên gấp mấy lần.
Sau khi chỉnh trang gọn gàng xong, cô liền xách chiếc túi trang điểm đi ra ngoài. Vừa ra ngoài cô liền thấy bà nội Quý đang đứng chờ ở cửa, ánh mắt bà ấy lập tức sáng bừng lên: "Đẹp lắm."
"Mỹ Vân, con ăn mặc như vậy trông xinh đẹp lắm, trông trong trắng thuần khiết thật đấy."