Chiếc áo lông màu trắng toát lên sự xinh đẹp thanh khiết, chiếc quần ống rộng bằng vải nhung buộc eo khiến đôi chân trông dài hơn, thật sự trông rất bắt mắt.
Thẩm Mỹ Vân cười một tiếng: "Mộc mạc là được rồi ạ, hôm nay đi tham gia hôn lễ của người khác, không phải là con kết hôn nên không thể cướp đi hào quang của cô đâu được."
Trái lại nên tự nhiên đĩnh đạc.
"Bây giờ con đến nhà họ Chu, mẹ đi cùng với con qua đó hay là chút nữa mới qua ạ?"
"Mẹ đi cùng con, đi xem thử nhà họ Chu có cần giúp đỡ chuyện gì không."
Thẩm Mỹ Vân liền đồng ý.
Khi đến nhà họ Chu, lúc này mọi người trong nhà họ Chu về cơ bản đều là người nhà mình rồi. Hôm nay Triệu Ngọc Lan sẽ kết hôn, gả vào nhà chị Triệu Xuân Lan.
Mà chồng của Triệu Xuân Lan là tham mưu Chu, tham mưu Chú và chỉ đạo viên Ôn sẽ trở thành anh em cột chèo.
Hôm nay cho dù là người đến từ nhà chỉ đạo viên Ôn hay đến từ nhà tham mưu Chu thì chắc chắn số lượng sẽ đều không ít được.
Thẩm Mỹ Vân vừa đến thì Triệu Xuân Lan liền đi ra đón cô: "Mau vào trong đi, Ngọc Lan đã thay quần áo xong rồi, bây giờ chỉ còn thiếu trang điểm nữa thôi."
Thẩm Mỹ Vân ừ một cái rồi xách túi trang điểm nhỏ, cô mang đôi giảu ống da nai đi cộp cộp vào trong.
"Mỹ Vân, hôm nay em mặc bộ này trông rất xinh đẹp nha."
Thẩm Mỹ Vân cười một tiếng: "Chị đừng nói thế, chắc chắn cô dâu là xinh đẹp nhất rồi." Vì để tránh chiếm ánh hào quang của cô dâu mà cô còn cố tình chọn một bộ quần áo khá đơn giản mộc mạc rồi.
"Đúng rồi, chị thấy sao phong cách hôm nay của em không giống với ngày thường, bộ này quả thật rất mộc mạc thanh khiết."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng rồi đi vào trong nhà. Người bên trong nhà đã khá nhiều rồi, người trong khu người dân có quan hệ tốt với chị dâu Triệu Xuân Lan trên cơ bản mọi người đều ở đây cả rồi.
Thẩm Mỹ Vân nhìn lướt qua một lượt, cuối cùng ánh mắt của cô dừng lại ở cô dâu, Triệu Xuân Lan.
Hôm nay Triệu Xuân Lan đặc biệt mặc áo khoác đỏ, quần tây và giày da màu đen, trông cô ấy rất tươm tất và thanh lịch.
Thẩm Mỹ Vân buông chiếc túi trang điểm xuống rồi khen một câu: "Xinh đẹp lắm."
Triệu Ngọc Lan có đôi chút xấu hổ: "Chị dâu Mỹ Vân, chị mới là xinh đẹp đấy."
"Không giống nhau mà, em là cô dâu, hôm nay em chính là tiêu điểm ở đây đấy."
Thẩm Mỹ Vân nghiêm túc khen ngợi làm cho sắc mặt của Triệu Ngọc Lan liền đỏ ửng lên. Khi này cô mới bắt đầu làm việc, trước tiên cô lau mặt cho Triệu Ngọc Kan, sau khi đã dưỡng ẩm kỹ lưỡng, cô thoa một lớp kem dưỡng da mặt của Nhã Sương cho cô ấy.
Đây là lớp thứ nhất, bước tiếp theo là đánh phấn, điều quan trọng nhất là kẻ eyeliner và kẻ lông mày. Kẻ đường eyeliner giúp đôi mắt trông vừa to lại vừa tròn hơn.
Thẩm Mỹ Vân cảm thấy không hợp lắm liền nâng eyeliner ở khóe mắt lên ba mươi độ.
Quả nhiên đôi mắt to tròn của Triệu Ngọc Lan lập tức trở nên sáng bừng lên gấp mấy lần, tăng thêm độ quyến rũ thu hút hơn nhiều.
"Woa, Ngọc Lan dường như đột nhiên có vẻ khác hẳn nhỉ."
"Tôi cũng thấy vậy đấy, trang điểm mắt như thế trông xinh đẹp thật."
"Tiếc là tôi đã kết hôn rồi, nếu không tôi cũng để cho Mỹ Vân trang điểm cho tôi một chút."
Chị dâu bên cạnh liền nháo nhào rối rít lên.
Triệu Ngọc Lan được khen liền cảm thấy có chút xấu hổ, cô ấy nghiêng đầu hỏi Thẩm Mỹ Vân: "Chị dâu, trông em như vậy có được không?"
Thẩm Mỹ Vân vừa trang điểm vừa khen: "Đương nhiên rồi, em là cô dâu mà, là người xinh đjep nhất trong số chúng ta ngày hôm nay."
Cô trang điểm mắt xong thì tiếp tục chuốt lông mày cho cô ấy, khuôn mặt của Triệu Ngọc Lan là kiểu khuôn mặt trái xoan trông rất quốc thái dân an, khuôn mặt giống như một chiếc đĩa bạc vậy.
Thẩm Mỹ Vân đặc biệt vẽ cho cô ấy một đôi lông mày hình lưỡi liềm, đuôi lông mày dài và mảnh dài đến hai bên thái dương.