Lâm Chung Quốc trên mặt lộ ra nét vừa chịu tổn thương."Đồng chí Thẩm, trước hết hãy nghe tôi nói đã. Tôi không có ý định cướp con gái ra khỏi tay của cô đâu."
"Tôi chỉ muốn nhờ các người đứng nhìn trong hoàn cảnh đáng thương của một cặp cha mẹ mất con gái, thỉnh thoảng hãy để đứa trẻ về thăm chúng tôi thôi."
"Chỉ như vậy thôi là chúng tôi mãn nguyện rồi."
Anh ta đột nhiên đặt mình vào vị trí thế yếu.
Dư luận xung quanh cũng bất ngờ hướng về Lâm Chung Quốc.
"Mỹ Vân, nếu chúng ta có thể kết thân thì hà cớ sao phải gây thù chuốc oán?"
"Đúng vậy, Miên Miên có thể có thêm một cặp cha mẹ, lại có thêm một cặp yêu thương con bé nữa."
"Đúng, điều này chỉ có lợi chứ không có hại gì cho Miên Miên."
Thẩm Mỹ Vân bỗng nhiên tức giận, Quý Trường Tranh ấn tay nàng, đỡ nàng đứng dậy, lập tức ánh mắt lạnh lùng hướng về phía Lâm Chung Quốc.
"Anh muốn lấy lại Miên Miên? Sau đó thì sao? Khi nó trở nên vô dụng, anh có vứt Miên Miên đi giống như anh đã ném Lâm Lan Lan không?"
Lâm Chung Quốc,"Sao có thể được? Miên Miên là con gái ruột của tôi mà."
"Lúc đầu anh cũng nói Lâm Lan Lan là con gái ruột của anh."
Lâm Chung Quốc đột nhiên không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, anh ta mới sắp xếp lại lời nói nhưng lại bị Quý Trường Tranh cắt ngang.
Có vẻ như anh không có ý định nói chuyện với Lâm Chung Quốc nữa.
"Muốn uống rượu cưới thì cứ uống đi. Không uống thì cút ra ngoài!"
Những lời này thể hiện sự quyết đoán đến đáng sợ.
Điều này làm cho Lâm Chung Quốc vốn dĩ có một bụng tính toán và lời muốn nói những cũng đều không còn cách nào khác đành phải đứng lên.
Anh ta há hốc mồm.
Lý Tú Cầm thay anh ta nói: "Quân nhân thì có thể bắt nạt người khác sao?"
Quý Trường Tranh đột nhiên quay đầu nhìn cô ta: "Các người không có thẻ căn cước để đi vào doanh trại, xin hỏi, các người làm thế nào để đi vào vậy?"
Nếu bạn thực sự muốn phê phán
Thì chưa chắc ai thắng ai thua đâu.
Vừa nói lời này, Lý Tú Cầm liền đột nhiên im bặt.
Một lúc sau, Miên Miên chạy tới tìm Thẩm Mỹ Vân, nhưng vừa đi tới liền nhìn thấy Lâm Chung Quốc và Lý Tú Cầm đang ngồi trên bàn.
Cô bé vô thức cau mày: "A, tại sao kẻ xấu lại vào được đây vậy?"
Câu gọi người xấu này.
Khiến sắc mặt Lâm Chung Quốc và Lý Tú Cầm đột nhiên trở nên khó coi.
Họ đến đây lấy Miên Miên làm cái cớ, nhưng Miên Miên nói họ là người xấu. Thế thì không phải mọi thứ họ làm trước đây đều là vô ích sao.
Thấy việc này không ổn rồi, Lâm Chung Quốc liền nháy mắt với Lý Tú Cầm.
Lý Tú Cầm kìm nén cơn tức giận và nói trong nước mắt: "Miên Miên, men là mẹ của con nè."
Kể từ khi Lâm Lan Lan bị đuổi đi, Lý Tú Cầm giống như bị hút khô tâm hồn vậy.
Bây giờ khi nhìn thấy Miên Miên, cô ta liền nghĩ đến phần thịt đã rơi ra khỏi cơ thể mình.
Nhìn thấy cô ta đang định tiến tới ôm mình.
Miên Miên nhanh chóng chạy lui về phía Thẩm Mỹ Vân, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy cảnh giác: "Đừng có mà ăn vạ!"
"Tôi có mẹ rồi!"
"Đây là mẹ của tôi!"
Lời nói của một đứa trẻ là chân thật nhất.
Đột nhiên, tình ba con mà Lý Tú Cầm và Lâm Chung Quốc thể hiện hoàn toàn sụp đổ.
Lý Tú Cầm đột nhiên cứng đờ tại chỗ.
Miên Miên lao vào vòng tay của Thẩm Mỹ Vân và nói với Lý Tú Cầm: "Cô vấn thân thiết gắn bó với Lâm Lan Lan đi, đừng đến làm phiền đến tôi!"
"Bây giờ tôi rất hạnh phúc, rất hạnh phúc!"
Lý Tú Cầm nghe được lời này liền không khỏi rơi nước mắt, nhìn dáng vẻ cô bé liên tục ý lại vào Thẩm Mỹ Vân.
Cô ta đã biết
Đã biết mình làm sai chuyện gì.
Có lẽ ngay từ đầu cô ta không nên giữ Lâm Lan Lan ở bên cạnh.
Nếu không thì tình cảnh hiện tại sẽ không có kết quả như vậy.
Miên Miên thậm chí không thèm nhìn đến Lý Tú Cầm, cô bé chỉ chăm chú ôm lấy cổ Thẩm Mỹ Vân,"Mẹ, con là con của mẹ."
"Cũng sẽ chỉ làm con của mẹ thôi."