Miên Miên sẽ luôn là con của Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, hai mắt nóng lên, cô nặng nề ừ một tiếng rồi ôm lại Miên Miên.
"Vậy mẹ cũng sẽ chỉ là mẹ của Miên Miên thôi."
Một câu nói này, có lẽ chỉ có một mình Thẩm Mỹ Vân mới biết.
Bất kể người ngoài nói gì hay Lý Tú Cầm và những người khác làm gì, trong mắt Miên Miên, cô, Thẩm Mỹ Vân sẽ luôn là người mẹ quan trọng nhất và duy nhất của Miên Miên.
Chỉ thế này thôi là đủ rồi.
Thẩm Mỹ Vân cảm thấy thế là đủ rồi, cô vô cùng mãn nguyện mà ôm lấy Miên Miên.
Lý Tú Cầm nhìn cảnh này, cô ta liền cảm thấy mình giống như một tên hề đến xem tình mẹ con của người khác.
Đó là con gái của cô ấy.
Lý Tú Cầm không thể chịu đựng được nữa và thậm chí ngay cả bữa tiệc cũng không dùng nữa.
Cô ta chạy thẳng ra ngoài, vào thời khắc chạy ra ngoài đó thì nước mắt cũng đã rơi xuống.
Cô ta vừa rời đi thì Lâm Chung Quốc đã bị bỏ lại một mình trên bàn, đây là tình huống đi không được mà không đi cũng không xong
Cuối cùng anh ta thở dài và giả vờ nói một câu.
"Nếu con không thích chúng ta thì vậy thì bỏ đi, người làm ba mẹ như chúng ta vẫn sẽ mong con sẽ sống tốt."
"Nhìn con sống tốt là được rồi."
Miên Miên phì một cái: "Tôi không thèm tin đấy!"
"Chú là người xấu, ngay cả anh Vệ Sinh cũng dám đánh chết, lại còn đưa Lâm Lan Lan chú thích nhất đi mất nữa."
"Chú thích tôi ư, xì!"
"Chó ở ven đường còn không thèm tin!"
Khụ khụ!
Nói ra những lời này xong, mọi người chung quanh lập tức trở nên yên tĩnh, ngay cả những người đến ăn tiệc cũng ăn không vô nữa.
Dù sao bọn họ trước đó cũng tin anh ta mà!
Mọi người nghe thấy lời của Miên Miên liền lập tức cảm thấy khuôn mặt đều nóng bừng cả lên.
Khụ Khụ!
Trước đây bọn họ đúng là tin thật rằng Lâm Chung Quốc sẽ đối xử tốt với Miên Miên.
Nhưng không ngờ rằng ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng biết rõ ràng là nói dối, nhưng bọn họ vẫn bị gạt.
Lâm Chung Quốc cũng không nghĩ tới Miên Miên năm tuổi mà đã thông minh như thế rồi. Ánh mắt anh ta nhìn Miên Miên đều hiện lên đôi phần tán thưởng lẫn tiếc nuối.
Nhưng không hề khó xử chút nào.
Anh ta thản nhiên thừa nhận: "Ba có mưu đồ đồ với con nhưng đây chẳng qua là mưu đồ của người ba với con gái mình thôi, tâm tư của một người ba muốn nhận con gái ruột thịt quay về nhà."
Miên Miên vùi vào lòng Thẩm Mỹ Vân, cảm giác dường như tựa vào ngọn núi vững chãi vậy, khi này cô bé mới trả lời: "Đón tôi quay về sao? Rồi đánh chết tôi sao? Hay là đưa tôi đi đâu mất?"
Người ta luôn nói trẻ con luôn nói thật mà không hề suy tính.
Lời của Miên Miên gãi đúng chỗ ngứa nên lập tức khiến cho Lâm Chung Quốc không biết nên trả lời thế nào.
Một lúc lâu sau mới bứt rứt nói một câu.
"Sao có thể thế chứ? Miên Miên, ba chắc chắn không hề có suy nghĩ như vậy."
"Chú không phải là ba tôi, đừng có gọi bậy." Miên Miên bỉu môi một cái.
Mặc dù cô bé còn nhỏ tuôi nhưng suy nghĩ lại vô cùng sáng suốt,
Từ trước đến nay đều không hề sa phải cạm bẫy của Lâm Chung Quốc, điều này khiến cho Lâm Chung Quốc cảm thấy như mình đang đấm vào bông vậy.
"Lâm Chung Quốc, anh tới bàn này ngồi đi."
Nhìn Thấy Lâm Chung Quốc vẫn muốn nhiều lời hơn nên chỉ đạo viên Ôn liền thẳng thắn cứng rắn lôi tay anh ta đứng lên: "Nếu anh muốn uống rượu hỷ thì đi đến bàn bên cạnh, còn không thì về ngay đi."
Nói đi là còn nói dịu dàng rồi đấy.
Nếu hôm nay không phải là ngày anh ấy kết hôn đại hỷ thì chỉ đạo viên Ôn còn có thể làm thẳng thắn hơn thế nữa kìa.
Anh ấy nói như thế rồi.
Sắc mặt của Lâm Chung Quốc trong nháy mắt liền ngượng ngùng: "Được rồi, vậy tôi ngồi ở bàn bên cạnh vậy."
Đúng là da mặt dày thật.