Người sáng suốt đều có thể nghe ra chỉ đạo viên Ôn đang nói bóng nói gió muốn đuổi anh ta đi, nhưng anh ta cứ hết lần này đến lần khác muốn không rời đi, thậm chí còn dời sang ngồi bàn bên cạnh.
Đây không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được.
Chỉ đạo viên nhìn thấy cảnh tượng này thì liền trao đổi ánh mắt với Quý Trường Tranh.
Quý Trường Tranh: "Sao lại không đuổi ra ngoài?"
Chỉ đạo viên Ôn thở dài: "Anh ta là người bạn thân thời thơ ấu của anh em cột chèo của tôi."
Quan hệ này lằng nhằng.
Quý Trường Tranh chau mày rồi đi đến trước mặt Lâm Chung Quốc nói bên tai anh ta một câu. Giây kế tiếp, sắc mặt Lâm Chung Quốc liền biến sắc, thậm chí không cần ai thúc giục cũng rời thẳng khỏi nhà họ Chu.
Điều này khiến cho tất cả mọi người đều bất ngờ đứng dậy.
Mọi người đều rất tò mò rốt cuộc Quý Trường Tranh đã nói gì với Lâm Chung Quốc vậy?
Khi này mới thoát khỏi được cái tên vô tích sự này.
Quý Trường Tranh đối diện với câu hỏi của mọi người chỉ cười lắc đầu một cái.
Nhưg đến khi Thẩm Mỹ Vân hỏi anh thì Quý Trường Tranh lại không giấu cô mà cúi đầu nói bên tai cô một câu.
Thẩm Mỹ Vân nghe xong thì ánh mắt liền sáng rực lên: "Hay!"
Vẫn là Quý Trường Tranh giỏi nhất.
Đánh rắn phải đánh vào đầu.
Bảo sao Lâm Chung Quốc lời rời đi một nước như thế.
Quý Trường Tranh cười xoa đầu Thẩm Mỹ Vân một cái, cứ thế đến khi sau khi dùng bữa xong thì rời đi.
Lần đầu tiên anh ấy nhiều chuyện, nói một câu với tham mưu Chu: "Sự thiếu quyết đoán dẫn đến thảm họa."
Nghe xong câu này, tham mưu Chu lần ngẩn người ra, ngồi ở trên ghế rất lâu những tinh thần vẫn chưa quay về.
Triệu Xuân Lân đang dọn dẹp nhà cửa ở bên cạnh, em gái xuất giá, trong nhà dường như lập tức trở nên trống trải hơn.
Cô ấy tò mò nhìn sang: "Lão Chu, anh sao thế?"
Tham mưu Chu nói lại với Triệu Xuân Lân một lần nữa những gì Quý Trường Tranh nói.
Thật ra không như những gì Lâm Chung Quốc nói, Triệu Xuân Lan đanh đa ngang ngược, thực tế là do tham mưu Chu rất tôn trọng vợ của mình.
Trong mắt anh ấy Triệu Xuân Lan vô cùng thông minh, tốt bụng, lại tinh tường.
Cho nên anh ấy muốn nghe ý kiến của Triệu Xuân Lan.
Triệu Xuân Lan nghe xong thì bàn tay đang dọn dẹp bàn cũng khựng lại chốc lát: "Em thấy Trường Tranh nói cũng hợp lý đấy."
Cô ấy không dọn dẹp đồ đạc nữa mà đi tới trước mặt tham mưu Chu: "Lão Chu, bởi vì nể mặt của anh cho nên người của nhà họ Lâm mới có thể vào được quân đội, bởi vì nể mặt anh cho nên Ngọc Lan và Tiểu Ôn phải nhịn nhục, cũng bởi vì nể mặt anh cho nên Mỹ Vân và Miên Miên phải chịu đựng bọn ác tính nhà họ Lâm."
"Lão Chu, tất cả những điều này anh vẫn chưa rõ nữa sao?"
Tham mưu Chu biết nhưng anh ấy lại mềm lòng, lại thêm tình bạn từ nhỏ với Lâm Chung Quốc nữa. Ban đầu khi ba của Lâm Chung Quốc qua đời, ông ấy đã kéo lấy tay anh ấy, kêu anh ấy hãy làm một người anh, phải chăm sóc cho Lâm Chung Quốc nhiều hơn.
Anh ấy đã đồng ý rồi.
Đã qua nhiều năm như thế, anh ấy đúng là đã làm được.
Ở trong phạm vi cho phép, anh ấy đều để Lâm Chung Quốc được lợi.
Nhưng Lâm Chung Quốc hiện tại dường như được chiều quá mức, đương nhiên trong đó cũng có kết quả do anh ấy quá dung túng anh ta.
Tham mưu Chu day day ấn đường: "Để cho anh suy nghĩ một lát."
Rốt cuộc anh ấy cũng không nỡ hạ quyết tâm tàn nhẫn.
"Lão Chu, không cần chờ đến khi mọi chuyện không còn cách nào cứu vãn được nữa thì mới đưa ra quyết định, khi đó thì tất cả đều đã trễ rồi."
Triệu Xuân Lan để lại câu này rồi liền đi ra ngoài làm việc, không ở đây quấy rầy đối phương nữa.
Chừa không gina lại cho tham mưu Chu được ở một mình.
Đôi mắt của tham mưu Chu vô thần nhìn lên nóc mái hiên, cảnh tượng trong quá khứ thoáng hiện lên trong đầu nhanh như cưỡi ngựa xem hoa.