Cuối cùng, dừng lại ở hình ảnh khuôn mặt nịnh nọt lại vừa khôn lỏi kia của Lâm Chung Quốc,
Không biết từ khi nào mà tình anh em của bọn ho đã biến chất rồi.
Có lẽ là hôm nay, hoặc cũng có thể là đã từ lâu trước đây rồi.
Là thời điểm nên đưa ra quyết định thôi.
Trường Tranh nói đúng, Xuân Lan cũng nói đúng.
Chỉ có chính anh ấy là người trong cuộc nhưng vẫn trong nhà chưa tỏ mà ngoài ngỏ đã tường thôi.
Tham mưu Chu vốn dĩ không phải là người dây dưa, nếu không thì cũng không thể làm được cái chức vụ tham mưu trưởng đó.
Một khi đã đưa ra quyết định thì tham mưu Chu sẽ giải quyết một cách mạnh mẽ vang dội.
Điều đầu tiền phải làm là tìm sĩ quan hậu cần: "Lão Thôi, chuyện nhập hàng đối ngoại của phòng ăn ở hiện tại vẫn cố định là do nhà họ Lâm cung ứng đúng không?"
Sĩ quan hậu cần không ngờ tới tham mưu Chu đột nhiên sẽ hỏi tới chuyện này.
Anh ấy đang tính toán số sách cuối tháng vừa kiểm hàng, nghe thấy vậy liền kinh ngạc gật đầu: "Đúng vậy." Anh ấy mở túi đựng đồ văn phòng ra cho tham mưu Chu xem: "Tuy nhiên hàng hóa của nhà họ Lâm càng ngày càng tệ."
"Cậu nhìn xem nhóm khoai tây này đi, không bị xanh thì là đã nảy mầm, trông bên ngoài thì đẹp mắt vậy thôi."
Anh ấy còn cố ý đổ toàn bộ một túi khoai ra để cho tham mưu Chu nhìn.
Tham mưu Chu nhìn đến đây, ánh mắt liền đông cứng lại: "Đổi nhà cung ứng khác đi."
"Hả?"
Lần này đến lượt sĩ quan hậu cần ngớ người ra: "Cậu chắc chứ lão Chu?"
"Nhà họ Lâm sở dĩ còn có thể cung cấp đồ ăn cho phòng ăn của chúng ta chính là bởi chính nể mặt cậu đấy."
Cũng có thể xem như là mở cửa sau, nhưng là mở cửa sau trong phạm vị hợp lý hợp quy định.
Nhà họ Lâm có hàng hóa, mà tình cờ thay quân đội có nhu cầu, chỉ như vậy thôi.
Giọng nói của tham mưu Chu hơi lạnh lùng: "Sau này không cần nể tình tôi nữa."
"Tìm lý đó đổi nhà họ Lâm đi." Nói đến đây, ánh mắt của anh ấy tập trung nhìn vào củ khoai tây, giọng nói đầy bình tĩnh: "Không cần tìm lý do đâu, chuyện này không phải có sẵn rồi sao, chất lượng hàng hóa không tốt, đổi một nhà cung ứng khác tốt hơn vào thôi."
Sổ sách trong tay sĩ quan hậu cần đều rơi xuống: "Lão Chu, cậu làm thật à?"
Mọi người đều biết chuyện quan hệ của tham mưu Chu và nhà họ Lâm tốt.
Tham mưu Chu ừ một tiếng: "Nhà họ Lâm quá phận rồi."
Nếu như nhà họ Lâm cứ an ổn giao hàng, cung cấp hàng hóa tốt thì thật lòng mà nói chuyện để cho nhà họ Lâm cung ứng thì cũng không phải không được.
Nhưng nhà họ Lâm lại tung hoành, hàng hóa ngày một kém đi.
Từ lâu đã nên đổi rồi.
Sĩ quan hậu cần không nhịn được mà đánh giá lại tham mưu Chu: "Được thôi, cậu thông suốt rồi nhỉ."
Hai người đều đã quen biết chơi với nhau nhiều năm nên cách nói chuyện đương nhiên cũng không có kiêng dè.
Tham mưu Chu thở dài: "Trước kia vì kiêng nể tình bạn, bị tình cảm vướng mắc, hôm nay lại nghĩ thông suốt rồi sao?"
"Nhà họ Lâm làm việc không lương thiện thì bộ đội không nên bị thiệt thòi."
"Chuyện nhà cung ứng mới anh đi xử lý đi, chỉ cần hàng hóa của đối phương tốt rẻ là được."
Mất hai ba câu liền đã giải quyết thứ mà nhà họ Lâm dựa vào để sinh tồn.
Sĩ quan hậu cần ừ một cái: "tôi đợi lời này của cậu thôi đây, hàng hóa của nhà họ Lâm từ lâu tôi đã không nhìn thuận mắt lắm rồi."
Nói xong lại bao đậu hủ ra nhìn thử: "Cái quái gì vậy."
Tất cả đều là vỡ vụn.
Thật đúng là đối xử với bộ đội như túi tiền của đất nước nhỉ,
Hành động của sĩ quan hậu cần rất nhanh, xế chiều hôm đó khi công nhân nhà họ Lâm đến giao hàng lần nữa.
Thì liền thẳng thừng từ chối nhận hàng.
Điều này khiến cho công nhân hoàn toàn rơi vào trạng thái mông lung: "Không phải chứ sĩ quan hậu cần, chuyện này sao lại đột ngột không cần nữa chứ?"
"Đồng chí Lâm trước đó còn kêu tôi giao tới mà."