Thẩm Mỹ Vân nhíu mày, không nói chuyện.
Qua một chiếc điện thoại, rõ ràng là cách mấy trăm nghìn mét, cũng không thể nhìn thấy đối phương nhưng không hiểu sao Quý Trường Tranh lại có thể tưởng tượng ra, biểu tình hiện tại trên khuôn mặt cô ấy.
Anh gọi một tiếng: "Nghe lời nào, đây không phải việc của một mình mình, không thể ôm hết vào người chúng ta được."
Lần này, Thẩm Mỹ Vân nghe hiểu.
"Được rồi, làm sao để em gửi đồ qua đó đây?"
"Em ở nhà chuẩn bị đồ đạc xong rồi, thì đi tìm sĩ quan hậu cần, sĩ quan hậu cần sẽ phái người đưa đến bệnh viện thành phố."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, hỏi: "Vậy chuyện thứ hai thì sao."
Về chuyện thứ hai, thật ra bản thân Quý Trường Tranh cũng đang do dự.
"Lão Hổ đang cấp cứu, xương sườn bị gãy ba cái, còn cánh tay và chân, cũng bị gãy toàn bộ, cần một bác sĩ thâm niên làm phẫu thuật cho cậu ấy."
"Bên bệnh viện Mạc Hà không có ai dám làm."
Thẩm Mỹ Vân: "Ý anh là cần ba em ra tay đúng không?"
Nói chuyện với người thông minh, đúng là đơn giản.
Quý Trường Tranh chỉ cần nói một là Thẩm Mỹ Vân có thể hiểu cả mười.
Quý Trường Tranh gật đầu: "Nhưng anh có hơi lo lắng, tay của ba đã hoàn toàn khôi phục hay chưa, hơn nữa ông ấy có thể làm phẫu thuật hay không, còn có..."
Nếu là người ngoài, thì anh cũng không cần phải lo lắng nhiều như vậy.
Nhưng mà, người làm phẫu thuật là ba của Mỹ Vân, cũng là ba vợ của anh.
Thẩm Mỹ Vân nhíu đôi lông mày xinh đẹp, dưới ánh đèn dây tóc chiếu rọi, gò má sắc sảo, mặt mày duyên dáng: "Như thế này đi, anh trực tiếp gọi điện thoại hỏi ba em xem sao."
Cô không thể quyết định thay ba mình.
Quý Trường Tranh cũng không thể.
Người duy nhất có thể quyết định chỉ có chính bản thân Thẩm Hoài Sơn.
Thấy cô đồng ý, lúc này anh mới cúp điện thoại, rồi gọi điện thoại cho bộ chỉ huy đại đội của đại đội Tiền Tiến.
Vào lúc này, anh vô cùng may mắn vì trí nhớ của mình tốt, nhớ kỹ số điện thoại của bộ chỉ huy đại đội.
Nửa giờ sau.
Thẩm Hoài Sơn nhận điện thoại.
"A lô."
"Trường Tranh đấy à? Có chuyện gì sao? Có phải Mỹ Vân và Miên Miên gặp chuyện gì không?"
Sau khi nhận được thông báo, Thẩm Hoài Sơn lập tức cầm đèn pin, băng qua đường núi tối đen để đi tới bộ chỉ huy đại đội.
Quý Trường Tranh có chút xin lỗi: "Không phải ạ, ba đừng lo."
"Là như vầy ạ, doanh trại bên cạnh chúng con có một chiến sĩ, lúc leo lên cây hái hạt thông thì bị ngã xuống, cả xương sườn cánh tay và hai xương đùi, đều bị gãy hai phần ba."
Chỉ cần nói đến đây thôi.
Thẩm Hoài Sơn đã hiểu: "Muốn mời ba đi làm phẫu thuật hả?"
Trước kia lúc ông ấy ở Bắc Kinh, thường thường được người khác mời đến nhà riêng làm phẫu thuật.
Khi đó ông ấy còn trẻ tuổi, thanh danh hiển hách, lại là một con dao bén của khoa.
Đương nhiên được người săn đón, nhưng mà hiện giờ...
Quý Trường Tranh gật đầu: "Ba, bên ba..."
Thẩm Hoài Sơn trầm ngâm: "Ba không lừa con, ba đã không làm phẫu thuật gần hai năm rồi, đây là vấn đề đầu tiên, vấn đề thứ hai là, trước khi ba đến tỉnh Hắc từng bị người huỷ hoại hơn một nửa xương tay, hiện giờ mặc dù khôi phục không ít, nhưng có thể cầm lấy dao phẫu thuật hay không, rồi còn làm phẫu thuật, những việc này ba đều không chắc."
"Nhưng mà..."
Ông ấy đổi giọng: "Nếu đối phương là chiến hữu của con, vậy ba sẽ thử một lần, nhưng ba không thể bảo đảm kết quả."
Quân nhân bảo hộ dân chúng, mà ông ấy cũng là một trong số các dân chúng.
Nên ông ấy tất nhiên sẽ dốc hết toàn lực để báo đáp đối phương.
Quý Trường Tranh nghe vậy, thở ra một hơi: "Ba, ba cứ đến nhìn xem, còn có được hay không thì là chuyện của sau này."
Thẩm Hoài Sơn ừ một tiếng: "Bệnh nhân hiện tại đang ở nơi nào?"
"Ở bệnh viện số 1 thành phố Mạc Hà."
Thẩm Hoài Sơn tìm kiếm bệnh viện trong đầu, thân là một bác sĩ, ông ấy hiểu khá rõ gần như tất cả bệnh viện trên toàn quốc.
"Thế này đi."