Ông ấy trầm ngâm: "Con phái người đến đón ba."
"Ba đến đó xem tình huống trước."
Đây tất nhiên là việc Quý Trường Tranh phải làm, anh đương nhiên sẽ đồng ý.
Chuyện liên quan đến mạng người, không chỉ mình Quý Trường Tranh đi tìm người, mà cả Lương Chiến Bẩm cũng chạy ngược xuôi.
Hai bên đều đang tìm quan hệ nhân mạch và xe ở bên Công Xã Thắng Lợi.
Cũng may vào lúc quan trọng, thì người địa phương vẫn có tác dụng.
Vào chín giờ mười lăm phút tối, Thẩm Hoài Sơn ngồi lên xe đi đến bệnh viện thành phố Mạc Hà.
Cùng thời gian đó.
Thẩm Mỹ Vân cũng đang bận rộn, cô về nhà lấy một cây nhân sâm, gõ cửa nhà sĩ quan hậu cần, nhưng mà cô vốn tưởng sĩ quan hậu cần đã ngủ rồi.
Lại tuyệt đối không ngờ tới, đối phương đã chuẩn bị sẵn sàng.
Thậm chí đã thay đồ luôn rồi, đang chuẩn bị chờ cô.
"Mỹ Vân, cô đến rồi, Trường Tranh đã nói với cô chưa?"
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, cô đưa nhân sâm qua: "Đây là thứ Quý Trường Tranh muốn."
Sĩ quan hậu cần nhận lấy, giơ giơ cây nhân sâm trong tay, cộng vào là được hai cây.
"Sau khi đưa đến bệnh viện, tôi sẽ nói bọn họ ưu tiên dùng cái của bộ đội trước, nếu không đủ dùng, thì mới dùng cây của cô, còn nếu đủ, thì tôi sẽ trả lại nguyên gốc không thiếu một mẩu cho cô."
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Mọi người tự quyết định là được rồi."
Cô đứng lên: "Vẫn phải lấy việc cứu người làm chủ."
Những thứ khác đều xếp sau.
Nghe lời này, sĩ quan hậu cần không nhịn được liếc Thẩm Mỹ Vân một cái thật sâu.
"Trường Tranh cưới được cô, là phúc của anh ấy."
Anh ấy không thể không cảm thán, tầm quan trọng của việc cưới được một người vợ tốt.
Thẩm Mỹ Vân không nói gì.
*
Mười hai giờ sáng.
Thẩm Hoài Sơn đến bệnh viện số 1 thành phố Mạc Hà, ông ấy vừa xuống xe, đã được Quý Trường Tranh đứng chờ ở cửa tiếp đón.
"Ba."
Không biết Quý Trường Tranh đã đứng bên ngoài bao lâu, trên người còn mang theo khí lạnh, dưới đèn đường, khuôn mặt anh vừa lạnh lùng lại nghiêm túc.
Nhưng mà, khi nhìn thấy người trước mặt, giọng nói mới nhẹ nhàng đi vài phần.
Thẩm Hoài Sơn đi đến, nâng tay vỗ bả vai anh: "Con ở bên ngoài chờ suốt đấy à?"
Quần áo lạnh như băng, dường như đã nói rõ hết thảy.
Vẻ mặt Quý Trường Tranh dịu xuống: "Con không lạnh ạ."
Nghe như là câu trả lời không liên quan, trên thực tế lại trúng giữa hồng tâm.
Thẩm Hoài Sơn: "Tuổi trẻ cũng không thể như vậy chứ."
Nói xong lời dặn dò, ông ấy lập tức định đi vào: "Dẫn ba vào xem bệnh nhân đi."
Ông ấy còn mang theo một cái hòm thuốc, nhưng mà dao phẫu thuật ở trong hòm thuốc đó, đều là hàng nội địa.
Không phải không tốt, nhưng nếu so với dao phẫu thuật do nước Đức chế tạo, tất nhiên vẫn kém hơn.
Nhưng mà, hiện giờ Thẩm Hoài Sơn không dám, cũng không thể dùng dao phẫu thuật lúc trước nữa.
Quý Trường Tranh không biết việc này, anh chỉ thuận thế nhận lấy hòm thuốc, dẫn ông ấy lên lầu.
"Người vẫn còn đang được cấp cứu ở phòng phẫu thuật."
"Đã vào được bảy tiếng đồng hồ rồi."
Không dám cho ra ngoài, bởi vì cuộc phẫu thuật vẫn chưa xong.
Gần như tất cả bác sĩ phụ trách ở bệnh viện số 1 thành phố Mạc Hà, đều ở trong đó.
Thẩm Hoài Sơn ừ một tiếng, hai người im lặng nhìn nhau, đi thẳng đến phòng phẫu thuật lầu 1.
Lúc bọn họ đến, trên hành lang chỉ có một người, bóng đèn dây tóc trên trần nhà hơi hơi lóe sáng, Lương Chiến Bẩm vẫn còn ngồi trên băng ghế dài ngoài phòng phẫu thuật, khom người, không động đậy hay nhúc nhích gì.
Dưới vệt ánh sáng màu xanh lá cây phản chiếu từ vách chân tường, bóng người trùng điệp lộ ra vẻ cô tịch lại trầm mặc.
Anh ta đã duy trì động tác này rất lâu rồi, hoặc phải nói là bắt đầu từ lúc lão Hổ vào trong.
Anh ta đã như vậy.
Có lẽ là nghe thấy tiếng động bên ngoài, khi nhìn thấy Quý Trường Tranh dẫn theo một vị nam đồng chí đi đến.