Tròng mắt của Lương Chiến Bẩm rốt cuộc cũng chuyển động: "Người đã đến rồi sao?"
Anh ta đứng dậy, nhưng vì đã giữ nguyên một động tác quá lâu, giờ lại bất thình lình đứng dậy, nên chân anh ta đã tê rần.
Phải đỡ lấy mặt tường lúc này mới miễn cưỡng đứng vững.
Quý Trường Tranh ừ một tiếng, giới thiệu nói: "Đây là ba vợ của tôi."
Và cũng chỉ nói từng đó.
Anh thậm chí còn không giới thiệu thân phận của Thẩm Hoài Sơn, anh sợ tâng bốc càng cao, lỡ như có vấn đề gì, đến cuối cùng lại khiến Thẩm Hoài Sơn gánh chịu.
Nếu đã thế, còn không bằng từ lúc ban đầu, đừng khiến người khác ôm hy vọng lớn như vậy.
Lương Chiến Bẩm: "Chú ạ."
Lời còn chưa dứt, cửa phòng phẫu thuật đã bị mở ra.
"Người đó tới rồi sao?"
Người đi ra là một hộ sĩ, cũng không biết là đã đi ra lần thứ mấy rồi.
"Tới rồi."
Thẩm Hoài Sơn bước ra từ sau lưng Lương Chiến Bẩm: "Lấy một bộ quần áo cho tôi, và báo cáo tình hình bệnh nhân cho tôi."
Vào phòng phẫu thuật tất nhiên phải thay quần áo, đây là thói quen mà Thẩm Hoài Sơn đã khắc vào xương cho đến nay.
Hộ sĩ kia lập tức sửng sốt, nói thật, hộ sĩ của bệnh viện số 1 đều là kẻ tài giỏi, bọn họ đã quen việc luôn được người khác tâng bốc.
Lúc gặp người nhà bệnh nhân cũng luôn hất mặt lên trời.
Đã bao giờ gặp được ai vừa lên đã trực tiếp sai bảo đâu?
Thẩm Hoài Sơn nói xong, đối phương không trả lời, ông ấy nâng mí mắt, nhìn sang: "Cậu không biết làm à? Đổi người!"
Giọng điệu bình tĩnh tự tin, cùng với lời nói sắc bén, khiến vị hộ sĩ kia ngây người.
"Tôi biết biết làm."
Ngay cả nói chuyện cũng bắt đầu cà lăm, thuận thế đi lấy một cái áo blouse trắng cho ông ấy.
Thẩm Hoài Sơn thay áo xong, biểu tình lập tức thay đổi, rõ ràng vẫn là cùng một người, nhưng giọng điệu và khí thế thậm chí là ánh mắt lại hoàn toàn khác biệt.
Ông ấy thành thạo xắn tay áo lên.
"Ai là bác sĩ mổ chính?"
Giọng điệu bình tĩnh tỉnh táo.
Vừa hô câu này, bác sĩ mổ chính nhìn sang: "Là tôi."
Nhưng mà, khi chú ý tới khuôn mặt của Thẩm Hoài Sơn, bác sĩ mổ chính lại ngây người: "Thầy là viện trưởng Thẩm đó ư?"
"Em là Trần Quốc Hoa đây."
"Mười năm trước em từng đến bệnh viện của thầy một chuyến, lúc đó thầy còn dạy chúng em một buổi."
Khi ấy, ông đến bệnh viện Bắc Kinh để học hỏi thêm.
Thẩm Hoài Sơn của mười năm trước, đã dạy ra một đống học trò.
Người tên Thẩm Hoài Sơn này, kỹ thuật tốt y thuật cao, hơn nữa còn làm phẫu thuật cực kỳ giỏi, nên đã hấp dẫn bác sĩ trên toàn quốc, đến bệnh viện của bọn họ học tập.
Sau khi Thẩm Hoài Sơn bị nhận ra, ông ấy nhìn chằm chằm Trần Quốc Hoa một lát, lâm vào hồi ức: "Khoá 60 phải không?"
"Đúng ạ, năm 60, em làm trợ thủ cho thầy, khi đó thầy còn khen kỹ thuật khâu trong phẫu thuật của em rất tốt."
Lần này, Thẩm Hoài Sơn hoàn toàn nhớ lại.
"Là Trần Quốc Hoa nhỉ."
"Đúng là em ạ." Trần Quốc Hoa muốn gọi ông ấy là thầy Thẩm, ông cũng thật sự làm như vậy: "Thầy Thẩm, thầy mau vào..."
Ông thậm chí còn giao lại việc trong tay cho học trò, tự mình đi đến mở cửa cho Thẩm Hoài Sơn.
Vì thế, còn cố ý mang thêm một đôi găng tay.
Thấy vị chủ nhiệm khoa luôn nghiêm khắc lạnh lùng của bọn họ, thế mà lại đi qua mở cửa cho vị bác sĩ từ ngoài này.
Người trong phòng phẫu thuật, đều hai mặt nhìn nhau.
Rốt cuộc là họ mời được một vị đại lão ghê gớm đến mức nào đến vậy?
Thẩm Hoài Sơn vừa vào, cửa phòng phẫu thuật đã bị khoá lại.
Tình huống bên trong, bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả.
Lương Chiến Bẩm nhìn thấy một màn ấy, ánh mắt lóe lên vài tia sáng mong đợi.
"Lão Hổ, có thể sống sót đúng không?"
"Có thể sống có thể diện đúng không?"
Thứ còn đáng sợ hơn việc tử vong chính là cảnh lão Hổ trở thành người bại liệt, vậy thì còn đau khổ hơn so với việc giết anh ta.