Thấy Miên Miên không sợ, Thẩm Mỹ Vân bèn để cô bé ở lại xem: "Con ở đây xem, mẹ đi qua ruộng nhổ củ cải."
Tiết trời như này, nấu lẩu thịt dê hầm củ cải, hương vị kia thật là tuyệt cú mèo.
Miên Miên gật gật đầu, đội một chiếc mũ lông xù, ngồi xổm một bên, tò mò nhìn Quý Trường Tranh ở đó lột da dê, cắt thịt dê.
Cô bé như một bạn nhỏ thấy cái gì cũng tò mò.
"Con không sợ à?"
Quý Trường Tranh cầm đao, quay đầu hỏi một câu.
Miên Miên lắc đầu, nuốt nước miếng: "Lẩu thịt dê ăn ngon lắm ạ."
Quý Trường Tranh không nhịn được nở nụ cười, trong lòng nghĩ, đúng là một nhóc ham ăn giống Mỹ Vân, nhóc ham ăn thì không sợ gì cả.
Ở trong mắt bọn họ, chỉ có hai loại là ăn được và không ăn được.
"Vậy con nhìn nhé."
Quý Trường Tranh giơ tay chém xuống, dạ dày dê ruột dê bao tử dê lộ ra, rồi nhanh chóng được dọn dẹp xong.
Con dê này rất ngon, thịt mỡ đan xen, sườn dê cũng rất ngay ngắn.
Thẩm Mỹ Vân nhổ hai cây củ cải lớn lại đây, vừa liếc mắt một cái đã nhắm vào sườn dê kia, ánh mắt cô không nhịn được sáng lên: "Sườn dê nướng!"
"Buổi tối phải chuẩn bị ngay."
Sườn dê mang theo thịt mỡ, khi đã nướng chín, thịt mỡ bên trên xèo một tiếng, xì xèo chảy mỡ, mùi vị kia thật sự là quá tuyệt vời.
Quý Trường Tranh thấy cô như vậy, không nhịn được nở nụ cười: "Ừ, đều nghe theo em."
"Còn số nội tạng này em có muốn không?"
Thẩm Mỹ Vân: "Muốn."
"Dạ dày dê, gan dê, tim dê, ruột dê đều là món tốt, phải giữ lại."
"Em dùng được."
Quý Trường Tranh nghe lời này, không nhịn được nở nụ cười: "Dựa theo cách nói của em, vậy cả con dê này đều không có thứ gì đáng để vứt cả."
Thẩm Mỹ Vân chắc nói: "Đó là đương nhiên!"
"Đều đã bỏ tiền mua rồi, không thể lãng phí."
Bây giờ đồng tiền giá trị biết bao nhiêu.
Một con dê này, đã ngốn gần nửa tháng tiền lương của Quý Trường Tranh, nhà người ta muốn ăn thịt, đều mua theo nửa cân.
Nhà bọn họ lại mua theo con, nói thật thì đã rất xa xỉ.
Thấy thịt dê đã xử lý xong, Thẩm Mỹ Vân bắt đầu quy hoạch: "Sườn dê để chúng ta ăn."
"Bốn cái chân dê để một cái cho ba mẹ anh, một cái cho ba mẹ em, xem như quà Tết."
Phải biết rằng, đã tới cuối năm rồi.
Mặc kệ là Bắc Kinh, hay là thành phố Mạc Hà, nơi nào vật tư cũng bị giới hạn mua.
Thịt lại càng kiểm soát nghiêm ngặt hơn.
Ông nội Quý và bà nội Quý còn may, với địa vị của họ, ít nhiều có thể mua được chút thịt.
Nhưng mà, hiện tại địa vị của Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà thấp, muốn mua thịt sợ là không dễ dàng.
Thịt dê lại là thứ đồ hiếm lạ.
Quý Trường Tranh vẫn luôn nghe lời Thẩm Mỹ Vân, đương nhiên anh sẽ không từ chối.
"Em xem rồi sắp xếp là được."
Nam chủ ngoại nữ chủ nội, nhà bọn họ luôn luôn phân công rõ ràng.
Thẩm Mỹ Vân nghe Quý Trường Tranh nói vậy, không nhịn được cười cười: "Ngày nào cũng nghe theo em, anh không có ý kiến gì à?"
Quý Trường Tranh hơi khựng lại: "Có chứ."
"Là cái gì?"
"Đó là hy vọng em có thể nhìn anh nhiều một ít."
Nếu nói Miên Miên là tất cả của Mỹ Vân, vậy thì anh chính là một nửa của Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân nghe lời này, không nhịn được trợn trắng liếc Quý Trường Tranh một cái: "Thế cơ à?"
Cười như không cười, sóng mắt lưu chuyển.
Cô không biết dáng vẻ này của mình xinh đẹp đến nhường nào.
Quý Trường Tranh nhìn tới ngây người: "Mỹ Vân..."
Anh vừa ra tiếng, Thẩm Mỹ Vân đã biết anh có ý gì, cô có chút ngượng ngùng: "Chiều nay em gặp bà dì cả."
Quý Trường Tranh không còn là tên nhóc mới vừa kết hôn, bây giờ anh đã hiểu được gặp bà dì cả nghĩa là gì.
Vậy nên, anh cười cười, mặt mày giãn ra: "Vậy anh mua con dê này rất đúng lúc."
Anh biết, mỗi lần Mỹ Vân gặp dì cả rất dễ đau bụng, vì chuyện này, lúc đó anh còn đi hỏi lão Tần vài thứ.