Lão Tần nói đây là bệnh của phụ nữ, mùa đông phải chăm cho tốt, bổ khí bổ máu và ăn chút đồ bổ có tính nhiệt.
Vừa lúc, thịt dê chính là món đại bổ có tính nhiệt.
Rất thích hợp ăn vào mùa đông.
Cho nên, khi nhìn thấy dê của hộ nhà nông kia chết, Quý Trường Tranh mới nhanh chóng cướp một con vào tay trước tiên.
Thật sự là cướp được một con.
Đầu năm nay thịt đều bị kiểm soát tiêu dùng chặt chẽ, cho dù là người keo kiệt như sĩ quan hậu cần, cũng đi mua một con dê.
Có thể nghĩ được, bình thường muốn ăn thịt khó khăn bao nhiêu.
Nói thật, nếu không phải Quý Trường Tranh nhanh tay, thì có khi không tới lượt anh.
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, ánh mắt cô nhìn Quý Trường Tranh, mang theo vài phần ôn nhu, không tự chủ được nâng tay vỗ vai anh: "Cảm ơn anh."
Có Quý Trường Tranh ở đây, hình như anh đã giải quyết hết tất cả những việc cần lo lắng rồi.
Quý Trường Tranh bật cười: "Giữa đôi ta thì cần gì phải nói cảm ơn?"
Anh xử lý xong một con dê rất nhanh, đầu tiên là hai cái chân dê mà Thẩm Mỹ Vân đã nói, anh cắt riêng ra, rồi đặt ở một bên.
Là hai cái chân sau nhiều thịt.
Lại cắt một miếng sườn dê, Thẩm Mỹ Vân định làm sườn dê nướng, cộng thêm củ cải hầm thịt dê.
Thừa dịp Quý Trường Tranh ở bên ngoài dọn dẹp chiến trường.
Thẩm Mỹ Vân cũng bắt đầu chiến trường của mình, sườn dê rửa sạch rồi để ráo nước, thoa gừng sống tiêu bột ớt, lại quét một lớp nước tương và mật ong.
Đợi đến lúc tẩm gia vị xong, thì để bên cạnh ướp.
Bắt đầu chuẩn bị làm sườn dê hầm củ cải, bản thân cô thì chỉ cần ăn ngon, lẩu thanh đạm cũng thích, mà lẩu cay đỏ cũng ưa.
Cho nên từ lúc bắt đầu, cô đã định làm hai loại, dù sao thế giới của người trưởng thành, chính là cái gì cũng có hết.
Sau khi trụng qua sườn dê, thì đặt vào trong nồi inox, dùng lò than hầm.
Nước lẩu cay thì đặt trên bếp củi, chờ bắt nồi ra, ớt đỏ cay nồng trôi nổi bên trên, Thẩm Mỹ Vân bắt lên đổ vào nồi lẩu đồng, rải lên mặt trên cùng ít hành lá và rau thơm tươi giòn cho bắt mắt, sau đó dùng lò than nấu.
Nước sôi ục ục, hơi nước trắng mù mịt bốc lên.
Chỉ nghe mùi thôi cũng khiến người ta hận không thể chảy nước miếng.
Dùng nồi lẩu đồng hầm trên lửa nhỏ.
Chỉ thiếu món sườn dê nướng cuối cùng, thừa dịp khoảng trống lúc nướng sườn dê, Thẩm Mỹ Vân hô một tiếng ra ngoài: "Quý Trường Tranh, anh gọi anh hai sang đây nhé."
Quý Trường Tranh: "Anh biết rồi."
Trong lúc anh đi gọi người.
Thẩm Mỹ Vân lấy sườn dê đã ướp xong ra, chiên sơ trước, sau đó dùng lửa nhỏ nướng.
Sườn chín rất nhanh, sườn dê nướng vừa mới ra lò, bốc khói nghi ngút, chảy mỡ lách tách, được cô bày lên một chiếc bàn sắt vuông vức.
Cô ngắm nghía một lát, cảm thấy thiếu thứ gì đó, bèn đi nhà chính cầm một lọ mè rang, rắc lên sườn dê.
Vừa rắc xong, chỉ có thể nói là đầy đủ sắc hương vị.
Thẩm Mỹ Vân đang lo lắng sườn dê nguội rồi sẽ ăn không ngon nữa, bên ngoài đã truyền tới tiếng động, cô quay đầu nhìn thoáng qua.
Trần Viễn xách theo một con vịt hoang, mới bắt từ thảo nguyên ngoại ô, vịt hoang sống qua mùa đông, đều béo tốt khoẻ mạnh, chỉ nhìn thôi đã thấy nhiều thịt.
Phía sau anh ấy còn có bác sĩ Tần của trạm xá, anh ấy của ngày thường nhìn nhã nhặn, lại mang một cái mắt kính, cởi áo dài trắng ra.
Thẩm Mỹ Vân nhất thời không nhận ra, suy tư một lúc mới gọi: "Bác sĩ Tần."
Bác sĩ Tần gật đầu theo, đưa hai cân thịt heo rừng trong tay sang: "Tôi vừa mới đến nhà, vừa lúc tìm Trần Viễn có chút chuyện, không biết cô có ngại tôi sang ăn cùng không?"
Thẩm Mỹ Vân: "Có gì mà ngại chứ?"
"Vào đi vào đi." Thái độ rất nhiệt tình.
Điều này khiến Quý Trường Tranh hơi hơi nhẹ nhõm, Thẩm Mỹ Vân bảo anh đi gọi Trần Viễn, nhưng không ngờ tới, một đoạn thời gian này bác sĩ Tần trộm học châm cứu với người ta, đang ôm chân Trần Viễn để luyện tay.